2019

Lễ Tri Ân 40 Năm Đức Quốc nhận Thuyền Nhân Tỵ Nạn Việt Nam

Minh Hoài| Troisdorf, 21.9.2019.   Hôm nay trời vào đầu mùa thu ấm áp. Trong ánh nắng cuối hè êm dịu của buổi chiều, lúc 14:00 giờ, đông đảo quý vị đại diện các tổ chức và hội đoàn cùng đồng bào huởng ứng lời mời của Liên Hội Người Việt Tỵ Nạn (LH NVTN), đã từ mọi miền Nam Bắc tụ họp về trong khuôn viên của lâu đài Wissem, chung quanh đài Tuởng Niệm tiến sĩ Rupert Neudeck, để cùng cử hành buổi lễ Tri Ân nước Đức tiếp nhận Thuyền Nhân Tỵ Nạn Việt Nam cách đây 40 năm.   Sau phần khai mạc bằng quốc ca Đức và Việt ông Nguyễn Văn Rị tiến hành nghi thức tưởng niệm công đức tiền nhân, đồng bào và các chiến sĩ đã hy sinh vì lý tưởng Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Ông đặt vòng hoa trước tấm bia của tiến sĩ Rupert Neudeck và mời vị đô trưởng thành phố Troisdorf, Klaus-Werner Jablonski, vị đại diện Ủy Ban Cap Anamur Bernd Göken và bà Christel Neudeck cùng đồng bào thắp nến.   Kế đến, đại diện cộng đồng người Việt tỵ nạn tại Đức và thay mặt cho ban tổ chức LH NVTN, vị trưởng thượng cụ Nguyễn Đình Tâm, 95 tuổi cùng cô Kim Ngân ngỏ lời trân trọng tạ ơn đến chính phủ và người dân Đức. Cô Kim Ngân được 10 ngày tuổi khi tàu Cap Anamur cứu vớt.   Cụ Nguyễn Đình Tâm, 95 tuổi cùng cô Kim Ngân ngỏ lời tạ ơn đến chính phủ và người dân Đức . Ông tỉnh trưởng Jablonski, trong lời chào mừng, đã nhắc nhở về trách nhiệm chính trị và nhân đạo của các quốc gia đối với những người đang phải lánh nạn là phải làm sao để không ai phải miễn cưỡng rời bỏ quê hương mình. Và ông cũng cảm ơn người Việt tỵ nạn đã có nhiều nỗ lực hội nhập tốt đẹp và đang đóng góp cho xã hội Đức Quốc được phong phú hơn. Ông tỉnh trưởng Jablonski   Ông Bernd Göken trong trách vụ tổng quản trị của Ủy ban Cap Anamur (UB CA) trình bầy về những khó khăn mà UB gặp phải khi ra tay cứu người trên biển, nhưng lại bị tố cáo là vi phạm luật pháp. Từ công việc cứu thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam UB CA đã mở rộng công việc từ thiện của mình đến 53 quốc gia và đã chăm sóc y tế cho hàng mấy chục triệu người bằng cách xây dựng nhà thương, truờng học và những hạ tầng cơ sở. Nhờ đó mà người dân không cần phải di tản và lánh nạn. Ông Bernd Göken   Kế tiếp bà Christel Neudeck chia xẻ cảm nhận của bà về ngày hôm nay là một ngày thật đặc biệt trong một bầu không khí đầy khích lệ cho công việc từ thiện của UB CA. Bà tin rằng chồng bà cũng đang hiện diện nơi đây trong buổi lễ này. Bà rất hãnh diện khi thấy những ngưòi Đức gốc Việt Nam hát bài quốc ca Đức và cảm ơn nuớc Đức. Chính bà có nhu cầu cảm ơn các bạn Việt Nam đã mang đến cho nuớc Đức một sinh lực mới, và bà đã trích lời của chủ tịch Quốc Hội Đức, tiến sĩ Wolfgang Schäuble như sau:“Bằng chứng rõ rệt nhất rằng Hội Nhập không phải là mối đe dọa, song là một sự phong phú, đó là quá trình Hội Nhập của người Việt tại Đức.“ Bà Christel Neudeck   Sau phần phát biểu tại chỗ là phần đọc các văn thư chào mừng của các chính khách và chức sắc tôn giáo không đến tham dự được. Truớc nhất là vị đại diện chính phủ liên bang, ông giáo sư tiến sĩ Günther Krings, thứ trưởng bộ nội vụ liên bang. Sau đó là vị thống đốc tiểu bang Nordrhein-Westfalen, ông Armin Laschet. Rồi đến ông Herbert Reul, bộ trưởng bộ nội vụ tiểu bang. Kế đến là ông tiến sĩ Joachim Stamp, bộ truởng bộ thanh niên, gia đình, tỵ nạn và hội nhập.   Và sau cùng là Đức Tổng Giám Mục địa phận Köln, Đức Hồng Y Rainer Maria Woelki.   Nội dung chính của 5 văn thư chào mừng nêu trên là trân trọng những gì tiến sĩ Rupert Neudeck và UB CA đã làm cho thuyền nhân tỵ nạn và ca ngợi những nỗ lực hội nhập rất thành công của người Việt Nam tại Đức, tạo cho đời sống xã hội thêm phong phú. (Xin xem những văn thư bằng tiếng Đức kèm theo ở dưới).   Xen kẽ những lời phát biểu và những văn thư là phần trình bầy bằng đàn dương cầm độc đáo của các cháu An, Phi, Huy và hai em Mi. Họa sĩ nổi tiếng tại Đức là anh Lê Đức Lập đã gửi tặng cho bà Christel Neudeck một bức tranh chân dung tiến sĩ Rupert Neudeck, và gửi biếu ông Bernd Göken của UB CA một bức tranh về cảnh tàu Cap Anamur đang cứu vớt thuyền nhân để tỏ lòng tri ân. Trong phần văn nghệ đấu tranh các anh chị Thy Kim, Vĩnh Điệp, Mỹ Lệ, Minh Mẫn và những anh chị khác đã gửi đến đồng bào những ca khúc thôi thúc tình yêu quê hương và dân tộc. Trước khi chấm dứt chương trình lúc 18:30 giờ ông Nguyễn Văn Rị đã ngỏ lời cảm ơn đến tất cả quý đồng hương đã đến tham gia buổi lễ, đóng góp công sức, vật chất cũng như tài chánh để trang trải những chi phí tổ chức và để quyên góp cho những công việc từ thiện của Úy Ban Cap Anamur (*). Mọi người đều cảm nhận buổi lễ hôm nay thật là trang trọng và ý nghĩa nhờ có thêm phần triển lãm hình ảnh thuyền nhân cũng như bàn thông tin của anh Đinh Văn Thiệu xin chữ ký gửi đến Nghị Viện Âu Châu yêu cầu duyệt xét kỹ lưỡng vấn đề Nhân Quyền tại Việt Nam trước khi thông qua Hiệp Ước Thương Mại Tự Do giữa Âu Châu và Việt Nam.   Minh Hoài https://photos.google.com/share/AF1QipOCmDGuFA2XtYzbyT4ORJ5I28fTU1-E4Rs9xKTbEqEjn-eRMwuXjfiXbOsQ2gnUMw?key=c3JnM3pjNGFwVTh5TlFuRHhydzV0NXU2RTQxc0NR https://mail.google.com/mail/u/0/?pli=1#inbox/FMfcgxwDrRRXhlQNdrJsrHvBtqlJBrXr https://photos.google.com/share/AF1QipPCMfuuKVDql72uxkwxmeN8jrGte2NF6YFRcOl5Yxarte8_6_pad-4Dwu437XOKrQ?key=ZFJhOWV5b2d1S2U2emJyWXpCWEZPS2Z5cG5DNzln https://drive.google.com/drive/folders/11mb2dJaRZQor4pc7OBYmJBsSXfr8wuhb (*) Vào ngày 25.9.2019, ông Nguyễn Văn Rị đã trao cho Ủy Ban CAP ANAMUR số tiền quyên góp tại buổi lễ: ------------------------------------------------------ Lời chào mừng của Giáo Sư Tiến Sĩ Günter Krings, Nghị Viên QH Đức Quốc và là Thứ Trưởng Bộ Nội Vụ Liên Bang, nhân buổi Lễ „ Tri Ân nước Đức „ do Liên Hội NVTN tại CHLB Đức tổ chức ngày 21.09.2019. Kính thưa quý vị, Buổi Lễ Kỷ Niệm quý vị gợi nhớ đến việc  cách đây tròn 40 năm mà quý vị hay các vị tiền bối của quý vị đã phải liều mạng để trốn thoát sự kỳ thị và bạo lực. Sự tri ân của quý vị đối với nước Đức, nơi đã bảo toàn cho quý vị, là niềm vui và cũng là trách nhiệm của chính phủ  Đức. Vui vì nước Đức đã trở thành một quê hương thứ hai của quý vị. Mặc dù những điều kiện cơ bản khó khăn, phải đứng vững tại một đất nước xa lạ với ngôn ngữ và văn hóa lạ lẫm, quý vị đã học theo cách của họ, đã tận dụng thời cơ và tạo một cuộc sống tự lập. Đã từ lâu quý vị đã trở thành một thành phần không thể bỏ qua và làm phong phú của xã hội chúng tôi. Xin ghi nhận sự đánh giá chân thành của tôi về điểm này. Bên cạnh niềm vui về sự hội nhập thành công về mọi phương diện thì buổi Lễ Kỷ Niệm của quý vị cũng là trách nhiệm của chính phủ Đức. Sự thâu nhận vào nước Đức cả thảy tròn 38 ngàn người Việt tỵ nạn cách nay 40 năm là một biểu hiện về trách nhiệm nhân đạo. Đồng thời đó là sự bắt đầu của việc tiếp nhận người nhân đạo của nước Đức, mà cho đến nay việc này đã được thiết lập vững vàng và mở rộng đáng kể. Đó đã là điều cần thiết vì hiện tại số người trốn chạy trước hiểm họa chiến tranh và truy nã nhiều hơn bao giờ hết, họ đặt cược mạng sống của họ , như quý vị năm xưa, để có được một triển vọng của cuộc sống trong an toàn và tự do. Tròn 70 triệu người hiện nay đang trên đường đào tẩu.  Theo Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR) thì có 1.44 triệu trong số những người này đang có hoàn cảnh như quý vị ngày xưa; họ cần cấp tốc một triển vọng cuộc sống lâu dài tại một nước khác. Sự đau khổ của con người là lời kêu gọi đến các quan chức chính phủ trên thế giới phải hành động. Chúng tôi phải cùng chung lo để không ai phải rời quê hương của họ và phải đánh cược mạng sống của họ, chỉ vì để được sống mà không bị truy nã. Nơi nào mà điều này chưa thực hiện được thì người tỵ nạn phải được bảo vệ. Nhiều người tỵ nạn đang sống trong các nước láng giềng và họ muốn ở lại đó, với hy vọng sẽ có những thay đổi tốt đẹp để họ có thể trở về quê hương của họ. Những nước láng giềng này được xem là cần ủng hộ vì họ mặc dù thường có những khó khăn kinh tế riêng nhưng vẫn để một số lớn người tỵ nạn cư trú. Chính phủ Đức đang làm việc này ở mức dộ đáng kể. Tuy nhiên đối với tất cả người tỵ nạn thì đây không phải là một triển vọng. Đối với những người tỵ nạn cần bảo vệ đặc biệt bây giờ vẫn có thể được tiếp nhận nhân đạo vào một nước khác như xưa kia . Cho dù có dòng chảy lớn của người tỵ nạn và người di dân trong năm 2015 nước Đức đã vì thế mở rộng vững chắc chương trình tiếp nhận nhân đạo và tạo các khả năng trợ giúp mới , như mới đây Chương Trình Tiếp Nhận của Chính Phủ và Xã Hội Dân Sự  gọi là „ Neustart im Team =NesT „ được hình thành. Tổ chức này dựa vào trách nhiệm chung của chính phủ và xã hội đối với những người tỵ nạn cần bảo vệ đặc biệt, vì sự hội nhập và một cuộc sống tự lập tại nước Đức sẽ khó xảy ra khi không có sự chấp thuận và hỗ trợ của xã hội chủ nhà. Vì vậy mà khi xưa , trước đây 40 năm, đã rất quan trọng khi Xã Hội Dân Sự và các cơ quan Truyền Thông đã tham gia mạnh mẽ. Trong phương cách nổi bật đặc biệt Christel và Rupert Neudeck đã làm điều này với Hội Cap Anamur/ Deutsche Not-Ärzte e.V được thành lập vào năm 1979. Vì lý do tốt đẹp quý vị đã chọn Burg Wissem, nơi có Đài kỷ niệm Rupert Neudeck. Cho tới ngày nay tên gọi „ Cap Anamur“ và người sáng lập Hội vẫn là đại diện cho nhân loại và sự liên kết. Chúng ta cần ngay cả bây giờ sự liên đới  này giữa chính phủ và xã hội trong việc tiếp nhận nhân đạo và hội nhập của những người tỵ nạn. Các nhà thờ, các hiệp hội phúc lợi và một con số đáng kể của các tình nguyện viên đã tham gia làm việc đó một cách không mệt mỏi trong năm 2015, để nhiều người tỵ nạn tới Đức nhận được sự hỗ trợ và chia sẻ. Sự dấn thân này vẫn kéo dài và là một biểu tượng cho thấy nước Đức là một quốc gia quốc tế, một quốc gia có ý thức về trách nhiệm nhân đạo. Ngay cả quý vị, các vị nam nữ thân mến của tôi, có thể tác động tại Đức Quốc trên quan điểm về kinh nghiệm đào thoát và hành trình thành công của quý vị. Quý vị, trong gương mẫu hội nhập thành công, có thể làm cho những người tỵ nạn can đảm và khuyến khích sự sẵn sàng hội nhập của họ. Đồng thời quý vị có thể giúp hình thành tốt đẹp về thái độ của xã hội chủ nhà mà chính quý vị là những nhân tố trong đó, đó là điều làm toàm bộ xã hội hưởng lợi. Tôi mong tất cả chúng ta, cả trong tương lai chúng ta bất chấp tất cả đối thủ và sự thù oán sẽ tận dụng khả năng của chúng ta  với những  đoàn kết  sức mạnh , để đem sự an toàn , bảo bọc và tự do đến những người hoạn nạn. Đó là công việc chung của chúng ta, để thực hiện một cuộc sống chung trong hòa bình và tôn trọng lẫn nhau, và để vun đầy cuộc sống với  những giá trị căn bản xã hội của con người, của tình nhân loại và của sự an toàn. Xin gửi lời chào và lời cầu chúc tốt đẹp nhất đến quý vị và thân quyến. GS TS Günter Krings BS Mỹ Lâm chuyển ngữ ----------------------------------------------------------- Lời chào mừng của Thủ hiến Tiểu bang Nordrhein-Westfalen, Ông Armin Laschet, nhân dịp lễ kỷ niệm "40 năm thuyền nhân ở Đức" vào ngày 21 tháng 9 năm 2019 Kính thưa quý vị và các bạn, Hôm nay tại đài tưởng niệm giành cho Tiến sĩ Rupert Neudeck Quý vị tri ơn sự cứu vớt những "thuyền nhân" đầu tiên. Quý vị tưởng nhớ đến một ân nhân, người mà với sự dấn thân của ông ta đã gắn bó với vận mệnh cá nhân của Quý vị. Ông Rupert Neudeck không thể chấp nhận để  cho những người vì chạy trốn chiến tranh và áp bức phải mất mạng. Rồi vì vậy, ông ta đã tự mình lên đường. Với chiếc "Cap Anamur", ông và vợ là bà Christel đã giải cứu hàng ngàn người Việt tỵ nạn thoát khỏi sự hiểm nguy khủng khiếp, và họ đã trở thành những ân nhân cứu rỗi. Di sản của họ vẫn còn lan tỏa rộng. Ngày nay cũng vậy, chúng ta phải chứng kiến hàng ngàn người trên đường chạy trốn như thế nào, trẻ em cùng bao nhiêu nam và nữ, họ ra khơi với những chiếc thuyền không thích hợp đi biển, hay quá tải và lâm vào nguy hiểm chết người. Nhiều "thuyền nhân" trong thời đại chúng ta không còn mạng sống. Họ chết đuối, chết đói hoặc chết khát trên biển khơi. Và giống như ông Rupert Neudeck cùng vợ là Bà Christel, ngày hôm nay lại cũng có những ân nhân đang can đảm dùng tàu của họ để cứu mạng cho những thuyền nhân này. Rồi với mỗi lần cứu vớt là tấm gương mà ông Rupert và bà Christel Neudeck đã giao phó, lại sống tiếp. Chúng ta, những người ở tiểu Nordrhein-Westfalen tự hào rằng cả hai ân nhân trên đều được liệt vào những người được trao Giải thưởng Quốc gia. Là những "thuyền nhân" của một thời, Quý vị luôn ý thức quan tâm dấn thân, hội nhập vào quê hương mới của Quý vị. Và vì vậy 30 năm trước Quý vị đã thành lập Hội Người Việt Tỵ nạn tại Cộng hòa Liên bang Đức. Tôi xin chân thành chúc mừng Quý vị nhân ngày kỷ niệm quan trọng này.   Quý vị  và chúng tôi đều cùng một quan điểm là: Nhân phẩm không có giới hạn. Cứu mạng sống con người không bao giờ có thể là một tội ác. Làm như vậy là thực hiện một giáo điều về lòng nhân từ và tình yêu nhân loại, như đã được mẫu mực minh chứng qua ông Rupert và bà Christel Neudeck. Tôi mến chúc Quý vị một lễ kỷ niệm thật tốt đẹp cũng như tất cả mọi chuyện an lành như mong muốn. Armin Laschet Bảo Quốc chuyển ngữ ----------------------------------------------------------------------- Kính thưa Quý vị và các bạn . kể từ khi có chính thể Cộng hòa, Liên bang Đức đã lên tiếng ủng hộ giúp đỡ và bảo vệ những người bị bắt bớ. Nhắc nhở đến chuyện đó thì đúng vào thời điểm này, nó là một điều quan trọng. Vì phẩm giá con người, chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ những người bị bức hại vì quan điểm chính trị của họ. Ở tiểu bang Nordrhein-Westfalen, bên cạnh nhiều người khác thì Ông Rupert Neudeck đã đặc biệt dấn thân hỗ trợ các thuyền nhân. Như vậy, ông ta đã thực hiện được nguyện vọng của tiểu bang bằng cách sống của chính mình như lời tuyên bố của cố Thủ hiến tiểu bang Karl Arnold, là: „Hãy là lương tâm xã hội của Cộng hòa Liên bang Đức“. Nhờ những nỗ lực của Ông Rupert Neudeck, nhiều người đã được được cứu vớt và họ đã tìm thấy tại đây một Quê Hương an toàn mới. Sự hội nhập có kết quả vượt bậc của các thuyền nhân cũng là bằng chứng cho thấy là làm thế nào để các sắc tộc có thể  chung sống thành công với nhau. Tranh đấu cho quyền con người ngày nay là chủ đề của những cuộc đụng độ gay gắt mà chúng ta những tưởng rằng nó đã được khắc phục, không còn nữa. Đó là lý do tại sao tôi đặc biệt coi trọng câu chuyện thành công bắt đầu từ bốn mươi năm trước. Lễ kỷ niệm thâu nhận Thuyền nhân nên là một cơ hội cho chúng ta suy ngẫm là làm thế nào có thể ngăn chặn những tình huống dẫn đến việc con người phải miễn cưỡng rời bỏ Quê Hương của chính mình và cũng là cơ hội cho chúng ta xem lại phải và có thể có những biện pháp nào để hỗ trợ bền vững, thỏa đáng cho những người tỵ nạn. Nhân dịp kỷ niệm 40 năm tiếp nhận người Việt Tỵ Nạn Việt Nam tại Đức, tôi ước mong rằng chúng ta sẽ luôn nhớ và nhận thức được ý nghĩa của việc sống trong một đất nước được lập trên nền tảng phẩm giá con người. Herbert Reul Bộ trưởng nội vụ của tiểu bang Nordrhein-Westfalen Bảo Quốc chuyển ngữ ----------------------------------------------------------- Kính thưa quý vị,              Kính thưa ông Trịnh Đỗ Tôn Vinh, bốn mươi năm trước đây, những người tị nạn Vietnam đã tìm được tại nước Đức một quê hương mới và từ đó quý vị đã đặc biệt dấn thân cho quê hương mới này. Trong buổi lễ «Tri Ân nước Đức» tại Troisdorf ngày hôm nay quý vị không những ăn mừng ngày quý vị được nhận vào Đức mà còn mừng quá trình hội nhập thành công trong bốn thập niên qua. Hệ lụy của chiến tranh, sự trốn chạy và sự xua đuổi đã ảnh hưởng lên đời sống qua nhiều thế hệ của chúng tôi. Tại Đức  trong tháng này chúng tôi cũng tưởng niệm 80 năm ngày bùng nổ  Đệ Nhị Thế Chiến. Việt Nam bị chia đôi cũng như nước Đức trong bối cảnh căng thẳng của sự xung đột giữa Đông và Tây. Ba mươi năm trước đây, nhờ sự can đảm của người dân, nước Đức đã thực hiện được cuộc thống nhất trong hòa bình. Tại Việt Nam mặc dù có Hiệp Định Paris (Pháp) 1973 để chấm dứt chiến tranh, nhưng nó có một chuyển biến khác: Một chế độ độc tài cộng sản chuyên chế đã bao trùm trên cả nước. Và từ đó Áp Bức, Xua đuổi và Trốn chạy bắt đầu. Hàng trăm ngàn người đã bị tống vào các nơi được mệnh danh «Trại Cải Tạo». Hàng triệu người đã bỏ nước ra đi để được có một tương lai tốt và an toàn hơn cho chính bản thân và gia đình. Một số đã đến được nước Đức. Và ngay từ lúc đầu họ đã nắm lấy cơ hội, cùng đóng góp cho quê hương mới này và góp phần xây dựng cộng đồng. Để có được sự hội nhập thành công thì trước nhất cần có cơ hội để hấp thụ học vấn. Thêm vào đó những chương trình học ngôn ngữ, huấn luyện, tu nghiệp cũng như việc chăm lo và tư vấn xã hội là những điều cần thiết. Những người tị nạn từ Việt Nam trước đây và con cái họ đã tận dụng rất tích cực những điều trên, và đã và đang đưa đến những thành quả lớn trong lãnh vực học đường cũng như nghề nghiệp. Sự hội nhập thành công của quý vị cũng được quý vị luôn coi là Bổn Phận đóng góp tích cực cho những giá trị Tự Do, Dân chủ và Nhân Quyền tại Đức. Vì lý do đó, tôi xin chân thành cám ơn quý vị. Tôi chúc cho buổi lễ «Tri Ân» gặt hái được thành quả mỹ mãn, được hưởng những giây phút gặp gỡ, trao đổi cảm động và mọi sự tốt lành trong công việc của quý vị. Xin chúc quý vị và quý quyến mọi điều tốt lành.   Dr. Joachim Stamp Bộ trưởng bộ Nhi Đồng, Gia Đình, Tị Nạn và Hội Nhập  tiểu bang Nordrhein-Westfalen Nhất Hiền chuyển ngữ ------------------------------------------------------------------------------- Lời chào mừng của Đức Hồng Y, Tổng Giám Mục, Rainer Maria Woelki,                                                        Tổng giáo phận Köln Kính thưa quý vị,                                                                                                                                                         Cộng đồng người Việt Nam tại Đức thân mến, hôm nay trong văn thư chào mừng này tôi có thể xưng hô với quý vị như trên, đó là nhờ công ơn của người quá cố TS Rupert Neudeck. Ông đã cứu 11.300 người khỏi phải chết đuối – ông đã cứu mạng sống của quý vị. Ông đã cho chúng ta thấy rằng cuộc sống có thể cứu được, và đó là điều cần thiết và là nhiệm vụ tối cao và đầu tiên của chúng ta. Nếu không có ông thì tôi cũng không nhìn thấy một số việc từ góc cạnh kiên quyết và cần thiết để đi đến hành động. Tôi có cảm tưởng như vừa gặp ông trong phòng làm việc của tôi và nghe tiếng ông nói bằng những lời đơn sơ và cương quyết:“Chúng ta phải hành động – không thể chờ đến ngày mai, ngày mốt hay khi các thủ thục hành chánh đã được thông qua, mà là ngay bây giờ!“ Trong buổi nói chuyện chúng tôi bàn về những người đã chết tại Địa Trung Hải từ năm 2000 và tiếp tục chết tại đó. Nhờ chiến dịch của ông Rupert Neudeck tất cả quý vị đã được đến Đức. Thành phố Troisdorf đã nhận 50 người „Thuyền Nhân“ đầu tiên – đây là địa điểm rất tốt cho bia tưởng niệm người mà quý vị hôm nay muốn nói lời cảm ơn. Ông ta đã không thờ ơ trước thời sự, và trái tim của ông mang đầy tình thương, thứ tình thương mà ông biết rằng, nó chỉ chân thật khi được chia xẻ với người lâm nạn và biến thành hành động và sự nâng đỡ. Là Cộng Đồng Việt Nam quý vị sống gương mẫu từ 40 năm nay về cách hội nhập thành công tại Đức và trung thành với nguồn cội của tiền nhân, lịch sử và truyền thống của mình. Qua đó, quý vị đã thực nghiệm tốt đẹp hội nhập và đa dạng, mà không ai bị thua thiệt gì cả - ngược lại chúng ta đạt được sự đa sắc của cuộc sống mà Thiên Chúa đã ban tặng, cuộc sống mà tất cả quý vị có được nhờ một người, mà bia tưởng niệm ông nhắc nhở chúng ta là luôn luôn đặt lên hàng đầu sự sống và sự sống còn của con người: Rupert Neudeck. Trong tâm tình ghi ơn chúng ta nghiêng mình trước ông Rupert Neudeck và giữ những kỷ niệm về ông một cách sống động bằng việc làm cụ thể là tiếp tục gánh vác những gì ông đã sống: TRÂN TRỌNG SỰ SỐNG. Xin gửi những lời chúc lành thân ái đến toàn thể quý vị Tổng Giám Mục Giáo Phận Köln Rainer Maria Woelki Ngọc Hòa chuyển ngữ ----------------------------------------- Fluchtgeschichte von Kim Ngan   Liebe Frau Neudeck, liebe Christel, sehr geehrte Damen und Herren, Werte Besucher aus nah und fern,   gestatten Sie mir das ich heute bei Ihnen sprechen darf und ich bedanke mich dafür.   Heute feiern wir den 40.Geburtstag der Cap Anamur und den 80.Geburtstag unseres Retters, Unterstützers, Förderers und unseres großen Vorbildes, Dr. Rupert Neudeck.   Mein Name ist Kim Ngân, das bedeutet Reichtum oder Vermögen. Meine Eltern haben mir in die Wiege nicht den materiellen, sondern den geistigen Reichtum gelegt. Liebe Eltern, ich danke Euch dafür, dass ich diesen Namen tragen darf. Ich möchte mein Leben im Sinne meines Namens bis zu meinem letzten Herzschlag führen.   Als ich Ende Juni 1981 von der Cap Anamur gerettet wurde, war ich gerade zehn Tage alt. Wir hatten Glück, denn wir wurden von der Cap Anamur gerettet und kamen nach Mönchengladbach, in Nordrhein-Westfalen.   Erlauben Sie mir, dass ich Ihnen nun meine Fluchtgeschichte erzähle:   Lange Zeit habe ich mich mit der Frage beschäftigt, warum? Und warum? Ich war nur zehn Tage alt und meine Eltern haben mich auf der Flucht mitgenommen. Was war die Motivation für meine Eltern, die geliebte Heimat auf diese gefährlichen Weise zu verlassen? Die Chance zu überleben betrug nur 10 %. Trotzdem haben sie es gewagt. Warum?   Meine Eltern hatten schon einen erfolglosen Fluchtversuch überstanden. Ich war gerade vier Monate im Mutterleib als meine Eltern sich in ein Boot setzten, das nur 10,50 Meter lang und 2,50m breit war. Mit 57 Personen in diesem Boot, richtiger gesagt in dieser Nussschale, war es schon sehr eng. Nach 19 Stunden der Fahrt war das Boot immer noch im Hoheitsgebiet Vietnams. Es drohte den Passagieren das Aus. Unter dem Taifun schwamm das Fluchtboot in der unendlichen Weiten des Meeres wie ein betrunkener Mann auf dem Gehweg, der dabei seine Seilsprünge absolviert. Die hohen Wellen schlugen wie Hammerschläge aufs Boot und füllte das manövrierunfähige Boot mit Wasser. Die Angst war verbreitet, die Gefahr, dass das Boot bald sinken würde, war sehr groß. Viele Menschen schreien um Hilfe, obwohl niemand anwesend war, um ihnen zu helfen. Die Angst und der Schrei zwangen den Bootsführer zur Umkehr. Er war ohnehin gar nicht mehr in der Lage, das vom Untergang bedrohte Boot zu steuern. Das Glück stand Gott sei Dank an der Seite der Flüchtlinge. Um 6:00 Uhr des nächsten Tages kam das Boot zu dem Ausgangspunkt zurück. Alle Fluchtwilligen rannten blitzschnell weg, bevor die Küstenpolizei sie hätte erwischen konnten. Man war dennoch froh, unversehrt wieder daheim zu sein.   Mein Vater musste sich danach verstecken, vor der Polizei. Meine Mutter und die drei Brüder von mir kamen zurück ins Haus, das noch nicht beschlagnahmt worden war. Alle warten ein paar Wochen ab, die angespannte Lage nach einem gescheiterten Versuch sich beruhigt hatte.   Alle Familienmitglieder versuchten, alles, was nicht hieb- und stichfest war, zu verkaufen, um das Geld für ein neues Fluchtboot zusammenzukratzen. Die ganze Familie wartete auf die Ankunft eines neuen Erdenmenschen, Kim Ngân. Am 13. Juni 1981 erblickte ich das Licht der Welt, mit 2,8 kg Lebensgewicht. Nach einer geheimen Taufe – Taufe war im kommunistischen Vietnam zwar nicht offiziell verboten, aber getaufte Kinder sind Staatsfeinde, heute noch - entschlossen meine Eltern, erneut den Tod zu wagen, um uns der Sklaverei zu entziehen.   In der Nacht des Fluchttages nahm meine Mutter, trotz ihrer körperlichen Schwäche nach der Geburt meine drei Brüder im Alter von zwei, vier und sechs Jahren mit auf die Flucht. Ich wurde von einer Tante getragen, während ein Onkel uns auf dem Weg zur Flucht führte, der 3 km entfernt zum Ankerplatz für unser Fluchtboot. Meine Mutter und die Tante stürzten in einen Sumpf. Wir wurden mit Salzwasser getränkt. Wir stiegen danach in ein Boot ein. Bei Ebbe stachen wir ins Meer. Diesmal hatten wir ein größeres Boot. Es war 12,50 Meter, genau 2,50 breit und 1,2 Meter groß (hoch). Es waren 101 hoffnungsvolle Passagiere an Bord, die meisten waren Kinder. Wir verirrten sechs Tage und fünf Nächte auf dem Meer herum wie ein kleines Gummiboot, ohne Kompass, ohne Orientierung, ohne Ziel.   Bereits einen Tag nach dem Ausbruch wurden viele krank, manche mussten sich schon übergeben. Genau wie beim ersten Fluchtversuch schlugen die Wellen in bedrohlicher Stärke aufs Boot, überspülte es mit Meereswasser. Das Boot, eigentlich auch eine große Nussschale, mit 101 Menschen an Bord, drohte zu sinken. Ich verschluckte unfreiwillig das Salzwasser, das sich dann auf meiner Haut bemerkbar machte. Meine Mutter, körperlich geschwächt, konnte mich nicht mehr stillen. Ich weinte, ich schrie vor Schmerzen. Ein Säugling weiß nichts von der großen Politik aber er schreit, wenn er Hunger hat. Er kann nicht artikulieren, außer Schreien. Genauso ging es mir.   In der hoffnungslosen Lage begannen die Flüchtlinge zu beten. Möge Maria Mutter Gottes ihnen den Weg ans Ufer der Freiheit mit ihrem Licht der Hoffnung erleuchten!   Dennoch war die Enttäuschung sehr groß. Viele große Handelsschiffe fuhren an diesem kleinen Boot vorbei aber niemand wollte das kleine Boot gesehen haben, als wären die Menschen an Bord nichts, nichts als Luft! Später, viel später, Jahre später erfuhren die Flüchtlinge, dass niemand bereit war die menschliche Last auf sich zu nehmen, denn kaum ein Land war bereit, sie als Land gehen zu lassen. Das Leben der 101 Passagieren schien besiegelt zu sein, am sechsten Tag der Flucht. Die Enttäuschung wurde zu einer großen Verzweiflung. Ohne Wasser und Lebensmittel wurden fast alle krank und lagen überall, auf Unterdeck, auf Oberdeck, auf den Gängen, rum. Das Boot trieb sinnlos im Meer wie ein toter Stammbaum im Strom. Dennoch beschlossen der Bootsführer und die Organisatoren, nicht zurückzukehren. Sie hätten ohnehin nicht gewusst wie man zurückkehrt. Die Situation war sehr kritisch. Meine Haut fiel ab von meinem Körper. Ich konnte nur noch ganz schwach atmen und war da nur noch einen Schritt vom Tod entfernt.   Offenbar hat der liebe Gott unser Gebet erhört, denn es tauchte plötzlich die Cap Anamur auf, deren die Besatzung uns mit Sicherheit schon durch ihre Ferngläser gesehen hatte aber das brauchte eine Weile, bis man uns näherte. Gegen 17:00 Uhr des sechsten Fluchttages konnten wir gerettet werden. Ich wurde ins Behandlungszimmer der Cap Anamur von den Ärzten behandelt. Die Ärzte sagten, wenn es nur einen Tag länger gedauert hätte, wäre ich schon gestorben. Zur gleichen Zeit, während der Rettungsaktion, sank das kleine Boot in die Tiefe des Meeres und die Cap Anamur wurde von einem Taifun geschüttelt. Alle wussten, sie wurden buchstäblich in der letzten Minute gerettet.   Wir wurden nach Palawan, einer Stadt auf den Philippinen, gebracht. Meine Eltern erzählten auch, dass Herr Dr. Rupert Neudeck und der Kapitän der Cap Anamur sowie einige Helfer das Lager besuchen, als ich drei Monate alt wurde.   Nach einem Jahr wurden wir von Deutschland aufgenommen und nach Mönchengladbach in Nordrhein-Westfalen gebracht. Die Stadt wurde unser neues Heim, Deutschland wurde unsere zweite Heimat.   Mein Leben bekam danach einen gewöhnlichen Werdegang: Kindergarten, Schule, Universität, Diplomabschluss in der Wirtschaftswissenschaft, ein Job, dann Familiengründung und ein Sohn im Alter von drei Jahren. Ich lebe heute glücklich mit meiner Familie in Deutschland.   Nach 38 Jahren in Deutschland erfuhr ich immer wieder von meinen Eltern, dass sie damals entschlossen waren, die Flucht aus Vietnam so lange zu wiederholen, bis sie entweder ankamen oder auf hoher See umgekommen wären. Das dachten damals auch Millionen Menschen in Südvietnam. Die Freiheit war für sie wertvoller als das eigene Leben.     Meine Eltern erzählten mir auch die Geschichte Vietnams. Unser Land wurde 1954 geteilt, gemäß dem Genfer Abkommen vom 20.07.1954. Nördlich des 17. Breitengrad entstand Nordvietnam, dass unter der Diktatur der Kommunisten stand. Der Süden wurde ein freies Land. Das Abkommen erlaubte den Bewohnern jedes Landesteils, innerhalb von zwei Monaten, in den anderen Landesteil umzusiedeln. Mindesten eine Million Menschen aus dem Norden folgten dem Ruf der Freiheit und gingen nach Südvietnam. Im Jahr 1954 waren meine Eltern gerade fünf bzw. sechs Jahre alt. Sie nahmen Hab und Gut mit und stiegen in ein Landungsboot um nach Südvietnam zu kommen. In 21 Jahren der Trennung gab es für unsere Familie keine Nachricht vom Rest der Familie aus Nordvietnam denn der Kontakt war verboten. Deutschland war auch getrennt in Ost und West und wurde 1990 friedlich wiedervereinigt. Dieses Glück hatten wir, Vietnamesen, nicht.   Südvietnam, unsere Heimat, kam am 30. April 1975 unter die Panzerketten der blutrünstigen Nordvietnamesen und wurde der kommunistischen Diktatur unterworfen. Das Volk in Südvietnam lehnte diese Unterwerfung ab. Mehr als zwei Millionen Südvietnamesen versuchten über die gefährliche Flucht über See, um ans Ufer der Freiheit zu gelangen. Dabei riskierten sie, - von UNHCR als Boatpeople genannt – alles: Vom Verhungern und Verdursten unter der sengenden Sonne, von gefürchteten Piraten entführt und getötet werden, von Taifunen versenkt. Die Frauen hätten Opfer der Massenvergewaltigungen durch Piraten werden können. Der Pazifik, der seinen Namen zu Unrecht trägt, wurde zum größten Massengrab der Welt, mit geschätzt 500.000 namenslosen Gräbern auf dem Meeresboden. Ich brauchte Jahre, um meine Eltern zu verstehen. Wenn das Schicksal es gewollt hätte, wären wir alle gestorben, aber niemand von uns hätte unter der kommunistischen Gewaltherrschaft leben müssen. Aber Gott hat unser Gebet erhört und schickte die Cap Anamur zu uns. Das Schiff der Nächstenliebe hat uns gerettet. An dieser Stelle verbeuge ich mich posthum vor unserem Retter, Dr. Robert Neudeck. Ohne ihn wäre der maritime Friedhof im Pazifik um mindesten 11300 Gräber größer geworden. Ich verbeuge mich vor allen Menschen, die auf der Cap Anamur gearbeitet haben, ohne sie wäre ich heute nicht hier. Ich verbeuge mich vor zigtausenden Menschen in Deutschland, die uns auf unserem Lebensweg Jahre, Jahrzehnte begleitet haben, ohne sie wären wir nicht da, wo wir heute sind.   Ich weine um meine Landsleute, die in Vietnam eine der schlimmsten Diktaturen der Welt ertragen müssen. Gott möge die Kette der Gewalt in Vietnam zerreißen!   Wir gedenken heute unserer Landsleute, die beim Ausbruch in die Freiheit ihr Leben verloren haben, weil sie kein Glück hatten.   Wir stehen heute vor dem Denkmal für Robert Neudeck. Wir hätten uns gefreut, wenn er heute, mit 80 Jahren, bei uns wäre. Aber wir sind getröstet zu wissen, dass er vom Himmel auf uns schaut, um seine Freude mit uns zu teilen, dass wird ihn nie vergessen werden.   Liebe Frau Christel Neudeck, nehmen Sie unseren herzlichen Dank an! Wir wissen, hinter einem starken Mann steht immer eine starke Frau. Ohne Sie, liebe Christel, hätten die humanitären Aktionen der Cap Anamur auch nicht funktioniert. Wir wünschen Ihnen und Ihrer Familie alles Gute, Gesundheit und Gottes Segen für ihre weiteren Lebenswege.   Liebe Christel, bitte nehmen Sie mein kleines Geschenk an, einen Blumenstrauß, als den sichtbaren Ausdruck meines Dankes an Sie. In unserem Herzen werden wir Sie und Dr. Rupert Neudeck immer bleiben.   Vielen Dank, verehrte Damen und Herren, wir danken Ihnen für die großartigen Heldentaten bei der Aktion, Menschen in höchste Not zu retten und für Ihre heutige Geduld.   Gott segnet Sie! ------------- Tờ báo Kölner Stadt Anzeiger đưa tin về buổi lễ:  
......

Quốc tế vận Bãi Tư Chính: Việt Nam hay Trung Quốc thắng thế?

Tàu thám hiểm "Hải Dương Địa Chất 8" của Cục Khảo sát Địa chất Trung Quốc (Ảnh: China Geological Survey) Phạm Chí Dũng - VOA| Sau tuyên bố của Bộ Ngoại giao Trung Quốc vào ngày 18/9/2019 đòi “Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí đơn phương tại Bãi Tư Chính”, người ta có thể tự hỏi vì sao Bắc Kinh lại tự tin và ngạo mạn đến thế. Cái gì đã khiến Trung Quốc quá tự tin và ngạo mạn? Nhất là từ cái cái cách hé miệng ấp úng “Chúng ta đã kiên trì, kiên quyết đấu tranh bằng mọi biện pháp đối với các hoạt động của nước ngoài vi phạm chủ quyền trên biển của ta” của Thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ Nguyễn Xuân Phúc vào ngày 4/9/2019 trong một cuộc họp Chính phủ thường kỳ tháng 8 tại Hà Nội, nhưng vẫn không hề dám nhắc đến cái tên Trung Quốc. Dù đó là lần đầu tiên ông Phúc ’can đảm’ có được một phát ngôn về tình hình ở Biển Đông kể từ khi Trung Quốc đưa tàu Hải Dương 8 vào hoạt động tại khu vực Bãi Tư Chính từ ngày 3/7/2019. Phát ngôn đó xảy ra trong bối cảnh tàu Hải Dương 8 thậm chí còn lấn tới sát vùng biển Phan Thiết, trong lúc không có một tàu hải quân nào của Việt Nam ra ngăn chặn, theo đúng là tinh thần câu vè dân gian ‘ngư dân bám biển, hải quân bám bờ’. Vào cuối tháng 7 năm 2019, chỉ một ngày sau khi phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam là Lê Thị Thu Hằng cho biết Hà Nội đã “trao công hàm phản đối cho phía Trung Quốc, yêu cầu rút ngay khỏi vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Việt Nam” - một cử chỉ can đảm mang tính quá hiếm muộn của giới chóp bu Việt Nam về thế buộc phải đối đầu với “thiên triều”, Trung Quốc đã lần đầu tiên phản ứng khi phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc là Hoa Xuân Oánh đã lên tiếng cáo buộc Việt Nam “vi phạm quyền chủ quyền của Trung Quốc đối với bãi Tư Chính kể từ tháng Năm,” “Trung Quốc đã thể hiện quan điểm của mình và đang liên lạc với phía Việt Nam” và “Chúng tôi kêu gọi phía Việt Nam xử lý phù hợp vụ việc”. Nhưng khi đó Bắc Kinh chưa trịch thượng đến độ dám đòi “Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí đơn phương tại Bãi Tư Chính”. Sang tháng 8 năm 2019, Trung Quốc đã lần thứ hai ra tuyên bố về Bãi Tư Chính, khi Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Cảnh Sảng cho rằng, tàu Hải Dương Địa Chất số 8 hoạt động trong vùng biển thuộc quyền tài phán của nước này và yêu cầu quốc gia có liên quan tôn trọng. Ngay trước đó, Bộ Ngoại giao Việt Nam vẫn mấp máy đọc bài “yêu cầu Trung Quốc rút toàn bộ tàu khỏi vùng biển của Việt Nam, tôn trọng quyền chủ quyền, quyền tài phán, các quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của Việt Nam”. Rõ ràng thái độ tự tin và ngạo mạn của ‘đảng anh’ Trung Quốc trong vụ Bãi Tư Chính đã gia tăng dần qua từng tháng, tỷ lệ nghịch với toàn bộ biểu cảm ‘kịch liệt phản đối’ nhưng không dám có bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào của chính thể ‘đảng em’ Việt Nam, không chỉ không dám hé môi cái tên Trung Quốc trên đầu môi chót lưỡi của giới chóp bu Hà Nội mà cho tới lúc này, khi cuộc chiến khoan dầu đã kéo dài gần trọn một quý, các tàu hải cảnh và tàu chiến Việt Nam vẫn chẳng dám nổ một phát súng, dù chỉ bắn lên trời, để cảnh cáo tàu thăm dò địa chất Hải Dương 8 của Trung Quốc. Trong khi hệ thống tuyên giáo và báo đảng Việt Nam vẫn ‘tự sướng’ bằng cái cách thầm thì trong nội bộ ‘ta nhất định thắng’ và những bài báo theo kiểu ‘Việt Nam nhận được sự ủng hộ lớn lao của cộng đồng quốc tế về chủ quyền ở Bãi Tư Chính’, thì sự thật đắng chát mà không một quan chức hay tờ báo nào của đảng CSVN dám nói ra là thất bại của Việt Nam tại Hội Nghị Các Bộ Trưởng ASEAN diễn ra ở Thái Lan vào cuối tháng Bảy, đầu tháng Tám 2019. Ở hội nghị đó, bất chấp phía Việt Nam đã tìm cách vận động các quốc gia ASEAN để phản đối xâm phạm Bãi Tư Chính nói riêng và rộng hơn là Biển Đông, tuyên bố của Hội nghị đã chỉ đề cập khá chung chung và “quan ngại” về tình hình Biển Đông mà không hề nhắc đến cái tên Trung Quốc. Thắng lợi ngoại giao và quốc tế vận của Trung Quốc - cần phải thừa nhận như thế - đã khởi sự từ thời điểm trên, ngay vào lúc tàu Hải Dương 8 và các tàu hộ vệ cho nó bắt đầu xâm phạm vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam như một cách vừa ăn cướp vừa la làng. Thắng lợi của ‘Mười sáu chữ vàng’ Kết quả phản ứng Trung Quốc quá mờ nhạt, hoặc gần như không có gì, tại Hội Nghị Các Bộ Trưởng ASEAN hẳn đã ảnh hưởng không nhỏ đến quyết định có phản ứng hay không của nhiều quốc gia trên thế giới đối với Trung Quốc về căng thẳng ở Biển Đông. Sau gần 3 tháng từ ngày nổ ra vụ Bãi Tư Chính, hoặc đã là năm thứ ba kể từ lúc Trung Quốc xua tàu bao vây, gây hấn và ‘tống tiền’ Bộ Chính trị Việt Nam ở khu vực này, thực tế quá ư trần trụi và cay đắng là phần lớn trong số các ‘đối tác chiến lược toàn diện’ của Việt Nam đã chẳng có ý kiến gì hoặc ngó lơ vụ Bãi Tư Chính, để mặc cho ‘đối tác chiến lược toàn diện quan trọng nhất’ là Trung Quốc - cụm từ mà giới quan chức Việt Nam vẫn hỉ hả tụng ca về người bạn ‘Bốn Tốt’ của mình - hành hạ ‘đảng em’ đến mức ‘đái cả ra quần’. Một sự ghẻ lạnh lạ lùng xâm phủ bộ mặt chính thể độc tài ở Việt Nam - luôn tự hào có rất nhiều quan hệ đối tác chiến lược. Thậm chí ngay cả những quốc gia có lợi ích trực tiếp về liên doanh khoan dầu ở Bãi Tư Chính là Nga - tập đoàn dầu khí Rosneft ở mỏ Lan Đỏ, và Tây Ban Nha - hãng dầu khí Repsol ở mỏ Cá Rồng Đỏ, cũng không một lời chia sẻ với nỗi đau thất thần của Hà Nội, càng chẳng có cử chỉ tối thiểu nào ‘lên án’ Trung Quốc. Cử chỉ bị coi là câm nín của giới lãnh đạo Việt Nam và việc chẳng một quan chức cao cấp nào trong ‘tam trụ’ - từ Nguyễn Phú Trọng đã từng cầu an ‘trà Trung Quốc ngon hơn trà Việt Nam’ đến Nguyễn Xuân Phúc từng nghiêng ngoẹo cụng ly với Tập Cận Bình vào năm 2016, và cả Nguyễn Thị Kim Ngân uốn éo trước mặt họ Tập về ‘đại cục’ ở Bắc Kinh… đã dìm xác suất ‘kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế’ xuống đáy hy vọng, xứng đáng bổ sung thêm một ‘không’ nữa vào chính sách ‘ba không’ gậy ông đập lưng ông của Hà Nội: không kiện Trung Quốc! Rốt cuộc, tất cả từ không dám nổ súng cảnh cáo, không dám nhắc tên Trung Quốc và không dám kiện Trung Quốc đã khiến Bắc Kinh không chỉ ngày càng coi thường ‘vùng chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam’, mà còn giành ưu thế vượt mặt giới chóp bu Việt Nam trong hoạt động vận động quốc tế. Cách tuyên bố mang tính khẳng định về vùng chủ quyền của Trung Quốc tại khu vực Bãi Tư Chính, và bây giờ còn muốn đuổi Việt Nam ra khỏi đó, rất có thể sẽ khiến một số quốc gia trên thế giới – vốn không am hiểu lắm về lịch sử chủ quyền vùng biển của Việt Nam và những mưu tính lắt léo trong “đường lưỡi bò 9 đoạn,” tỏ ra dè dặt hơn nếu những nước này có ý muốn ủng hộ Việt Nam tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc, hoặc tại một tòa án quốc tế trong trường hợp Việt Nam dám kiện Trung Quốc ra trước thế giới, cho dù Việt Nam được đặt vào ghế “thành viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc” vào năm 2019. Nếu ngày càng nhiều quốc gia thờ ơ với vụ Bãi Tư Chính, đó sẽ là cơ hội để Bắc Kinh khuếch tán chiến dịch vận động các nước trong Liên Hiệp Quốc ủng hộ ‘chủ quyền’ của Trung Quốc ở khu vực này. Và nếu Trung Quốc đạt được một sự ủng hộ của một số nước nào đó, dưới dạng tuyên bố hoặc nghị quyết quốc tế, đó sẽ là cơ sở và tiền đề cực kỳ quan trọng để ‘Quân giải phóng nhân dân Trung Hoa’ tiến hành một chiến dịch quân sự tốc chiến xâm chiếm Bãi Tư Chính của Việt Nam. Tốc chiến trước khi Việt Nam khai thác hết dầu để nuôi đảng! Còn ngay trước mắt, gần ba tháng đã lao qua ở Bãi Tư Chính… Cho tới lúc này Trung Quốc đã đạt được những mục tiêu ban đầu của chiến dịch này, không chỉ khiến nhiều quốc gia trên thế giới và dư luận quốc tế dần bớt mối quan tâm đến một Biển Đông giằng co nhàm chán, mà còn biến Bãi Tư Chính từ vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam thành nơi ‘tranh chấp không thể tranh cãi’ giữa hai kẻ vẫn quen ca hát 16 chữ vàng "Sơn thủy tương liên, văn hóa tương thông, lý tưởng tương đồng, vận mệnh tương quan".  
......

Sau tuyên bố ‘chủ quyền’, Trung Quốc sẽ tấn công Bãi Tư Chính?

 Tuyên bố của Bộ Ngoại giao Trung Quốc vào ngày 18/9/2019 đòi “Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí đơn phương tại Bãi Tư Chính” là chưa từng có, rất có thể là bước dọn đường dư luận để nhảy sang hành động tiếp theo: chiến tranh. Thường Sơn – (VNTB)| Nếu ngày càng nhiều quốc gia thờ ơ với vụ Bãi Tư Chính, đó sẽ là cơ hội để Bắc Kinh khuếch tán chiến dịch vận động các nước trong Liên Hiệp Quốc ủng hộ ‘chủ quyền’ của Trung Quốc ở khu vực này. Và nếu Trung Quốc đạt được một sự ủng hộ của một số nước nào đó, dưới dạng tuyên bố hoặc nghị quyết quốc tế, đó sẽ là cơ sở và tiền đề cực kỳ quan trọng để ‘Quân giải phóng nhân dân Trung Hoa’ tiến hành một chiến dịch quân sự tốc chiến xâm chiếm Bãi Tư Chính của Việt Nam. Tốc chiến trước khi Việt Nam khai thác hết dầu để nuôi đảng! Cho tới lúc này Trung Quốc đã đạt được những mục tiêu ban đầu của chiến dịch này, không chỉ khiến nhiều quốc gia trên thế giới và dư luận quốc tế dần bớt mối quan tâm đến một Biển Đông giằng co nhàm chán, mà còn biến Bãi Tư Chính từ vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam thành nơi ‘tranh chấp không thể tranh cãi’. Còn cử chỉ bị coi là câm nín của giới lãnh đạo Việt Nam và việc chẳng một quan chức cao cấp nào trong ‘tam trụ’ – từ Nguyễn Phú Trọng đã từng cầu an ‘trà Trung Quốc ngon hơn trà Việt Nam’ đến Nguyễn Xuân Phúc từng nghiêng ngoẹo cụng ly với Tập Cận Bình  vào năm 2016, và cả Nguyễn Thị Kim Ngân uốn éo trước mặt họ Tập về ‘đại cục’ ở Bắc Kinh… đã dìm xác suất ‘kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế’ xuống đáy hy vọng, xứng đáng bổ sung thêm một ‘không’ nữa vào chính sách ‘ba không’ gậy ông đập lưng ông của Hà Nội: không kiện Trung Quốc! Rốt cuộc, tất cả từ không dám nổ súng cảnh cáo, không dám nhắc tên Trung Quốc và không dám kiện Trung Quốc đã khiến Bắc Kinh không chỉ ngày càng coi thường ‘vùng chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam’, mà còn giành ưu thế vượt mặt giới chóp bu Việt Nam trong hoạt động vận động quốc tế. Cách tuyên bố mang tính khẳng định về vùng chủ quyền của Trung Quốc tại khu vực Bãi Tư Chính, và bây giờ còn muốn đuổi Việt Nam ra khỏi đó, rất có thể sẽ khiến một số quốc gia trên thế giới – vốn không am hiểu lắm về lịch sử chủ quyền vùng biển của Việt Nam và những mưu tính lắt léo trong “đường lưỡi bò 9 đoạn,” tỏ ra dè dặt hơn nếu những nước này có ý muốn ủng hộ Việt Nam tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc, hoặc tại một tòa án quốc tế trong trường hợp Việt Nam dám kiện Trung Quốc ra trước thế giới, cho dù Việt Nam được đặt vào ghế “thành viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc” vào năm 2019. Kịch bản ngày càng lộ rõ là Việt Nam khó có thể tránh thoát nguy cơ một cuộc tấn công quân sự, dù có thể chỉ ở cấp độ chiến dịch, từ phía Trung Quốc. Chiến dịch tấn công này, nếu xảy ra, chắc chắn sẽ diễn ra trên biển và rất gần gũi về mặt kinh tuyến và vĩ tuyến với những mỏ dầu mà Việt Nam đang dự định khai thác nhưng nằm trong “đường lưỡi bò” mới được Trung Quốc vẽ bổ sung. Nguy cơ Việt Nam bị tấn công đang hiển thị dần sau một tháng. Tuyên bố của Bộ Ngoại giao Trung Quốc vào ngày 18/9/2019 đòi “Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí đơn phương tại Bãi Tư Chính” thực chất là một tối hậu thư đối với giới ‘văn dốt, võ dát’ ở Ba Đình. Sau tuyên bố này, rất có thể Trung Quốc sẽ bước sang một giai đoạn mới – hành động mới về quân sự: bước đầu tấn công các tàu hải cảnh của Việt Nam đang bảo vệ Bãi Tư Chính. Sau đó, cuộc chiến sẽ leo thang với sự đụng độ giữa các tàu chiến của hai bên. Trước đây, Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị của ông ta ngỡ tưởng cúi đầu chịu nhục thì sẽ được Tập Cận Bình và Bắc Kinh ‘tha bổng’. Nhưng giờ đây, Bộ Chính trị Việt Nam không còn đường lùi nữa. Càng lùi càng chết, càng khiến Trung Quốc ngạo mạn và lấn tới. Đến giờ phút này, giới chóp bu Việt Nam phải quyết định cho chính số phận tồn vong của nó: thêm một lần đánh đu với người anh em cộng sản Bắc Kinh sẽ rất dễ khiến lục phủ ngũ tạng của dân tộc Việt Nam bị kẻ thù phanh thây – theo đúng cái cách mà chính quyền Trung Quốc đã làm để mổ sống nội tạng các tín đồ Pháp Luân Công.  
......

Khi đế chế sụp đổ vì miếng thịt l…ợn

Tân Phong Web Việt Tân Đó không phải là lời nói giỡn. Miếng thịt lợn đang là mối quan tâm hàng đầu ở đất nước đông dân nhất thế giới và được coi đó là “nhiệm vụ chính trị trọng đại”, theo như lời của ông Phó Thủ Tướng Trung Quốc Hồ Xuân Hoa phát biểu, khi mà việc thiếu hụt trầm trọng nguồn cung trong nước khiến giá thịt lợn tăng cao chóng mặt. Giá thịt lợn đã tăng hơn 50% ở nhiều nơi và sẽ còn có thể tăng 100% vào dịp cuối năm Tết cổ truyền. Đây là nguồn protein chủ yếu không thể thiếu trong bữa cơm người Trung Quốc. Đoạn video clip tràn lan trên mạng xã hội mấy ngày qua là hình ảnh những người dân Trung Quốc đang giành nhau quyết liệt miếng thịt lợn được trợ giá. Quang cảnh thật hỗn loạn khi hàng chục người bám chặt vào miếng thịt, quyết không buông tay, la hét kinh hoàng. Một đoạn video khác cho thấy một người đàn ông ăn cắp miếng thịt lợn và nhét vào túi quần khiến người ta liên tưởng tới những gì diễn ra ở Venezuela mới đây. Nguyên nhân của việc khủng hoảng thịt lợn thì nhiều. Dịch tả lợn được cho là nguyên nhân trực tiếp khiến cho đàn lợn ở Trung Quốc mất đến 200 triệu con. Nguyên nhân thứ hai là vấn đề qui hoạch chăn nuôi trước đó vì các lo ngại về vấn đề môi trường cũng là tác nhân quan trọng. Tất nhiên, không thể không kể đến là quyết định cấm nhập đậu tương từ Mỹ của chính phủ – nguyên liệu đầu vào thiết yếu, cơ bản nhất cho ngành sản xuất thức ăn gia súc và sản xuất thực phẩm nội địa – đã khiến cho giá thức ăn gia súc cũng như nhiều mặt hàng thực phẩm khác có sử dụng đậu tương tăng nhanh chóng mặt. Giá cả thực phẩm nói chung đã tăng trung bình 20 – 30%. Quyết định mới đây của chính phủ mở các kho dự trữ thịt đông lạnh trung ương để cung ứng 10.000 tấn thịt lợn cho thị trường nhằm mục đích “bình ổn giá”, cùng với việc quay trở lại chế độ tem phiếu nhằm hạn chế người dân mua tích trữ tuy rằng có thể giảm bớt cơn tăng giá tạm thời nhưng lại gây ra một hậu quả khác nghiêm trọng hơn là tâm lý bất an của người dân Trung Quốc. Nếu như ông Tập Cận Bình thấu hiểu hơn tính cách của dân tộc mình và chứng kiến những cảnh tượng giành giựt nhau từng miếng thịt, ông ta có lẽ sẽ phải thay đổi lại chính sách thương mại với người Mỹ ngay trước khi quá muộn. Người Trung Quốc coi trọng miếng ăn hơn tất cả. Không hề ngoa ngôn khi nói rằng đối với đại đa số dân Trung Quốc thì “lý tưởng cách mạng, đường lối chính sách của đảng” chẳng là gì so với một miếng thịt l…ợn. Nhìn quyết tâm sống mái với nhau để giành miếng thịt không khác gì bầy thú hoang, hẳn bạn phải công nhận điều đó. Một nhà lãnh đạo Trung Quốc tự tin nói đại ý rằng “Người Mỹ không thể chịu đựng được tổn thất do chiến tranh thương mại lâu dài, còn người Trung Quốc thì có thể ăn cỏ cả năm mà không phàn nàn”. Ông ta đã hoàn toàn chủ quan “duy ý chí” và sai lầm tệ hại. Điều đó có thể đúng ở thời kỳ Mao Trạch Đông, vì chẳng có miếng thịt lợn nào ở quần hàng giảm giá mà tranh nhau. Còn bây giờ là năm 2019, người dân Trung Quốc có thể vẫn sẵn lòng học thuộc “trước tác Tập Cận Bình” và ca ngợi ông ta như Phật Thánh nhưng với điều kiện họ phải có thịt lợn để ăn. Còn khi không có thịt, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn cả bộ phim “xác sống” của Hollywood. Bạn có tin lời tôi nói không? Có thể lấy hai ví dụ sau để xem xét: Một là sự kiện sữa trẻ em bị trộn Melamine năm 2008 – loại độc chất gây hủy hoại chức năng gan và thận của trẻ nhỏ được 22 nhà sản xuất sữa Trung Quốc trong đó có cả các tập đoàn thực phẩm lớn như Sanlu (Tập đoàn Tam Lộc), Mengniu, Yili, và Yashili, chủ động cho vào thành phần vì nó làm tăng hàm lượng đạm sữa theo kết quả xét nghiệm, đã khiến cho hơn 53.000 trẻ nhiễm độc, 12.800 trẻ nhập viện và 4 trẻ tử vong – khi vụ việc bị phát giác đã dấy lên một làn sóng lo ngại về chất lượng thực phẩm nội địa và đặc biệt là sữa cho trẻ em. Sau vụ này một làn sóng cư dân Trung Quốc đại lục đã tràn sang tất cả các quầy hàng ở Đài Loan, Hong Kong, Macau, Nhật Bản, Singapore… để mua vét sạch từng hộp sữa trẻ em khiến cho chính quyền các nước sở tại khốn khổ trong việc hạn chế khách du lịch Trung Quốc mua hết loại sữa này. Hai là vào năm 2011 khi xảy ra sự kiện sóng thần ở Tohoku, Nhật Bản khiến cho nhà máy điện nguyên tử Fukushima hư hỏng, bị rò rỉ phóng xạ ra ngoài môi trường nước biển. Hay tin, người dân Trung Quốc đã ngay lập tức lao vào các cửa hàng thực phẩm tranh cướp nhau mua hết sạch muối ăn ở đây để về dự trữ trong kho. Có người đã mua hàng chục tấn để đầu cơ bán lại vì tin rằng giá “muối sạch” sẽ tăng cao. Không có gì ngạc nhiên khi tình trạng giá lương thực tăng vọt và thịt lợn khan hiếm, đắt đỏ này kéo dài cho đến Tết Nguyên đán, những quan chức Trung Quốc sẽ được tận mắt trông thấy cơn giận dữ của người dân và hỗn loạn kinh hoàng ở những cửa hàng thực phẩm như thế nào. Mà cũng đúng thôi, nếu một siêu cường đặt mục tiêu lãnh đạo thế giới vào năm 2045 mà lại không đảm bảo nổi miếng thịt l…ợn cho người dân thì có lẽ quả là điều mỉa mai. Thậm chí, tính chính danh của đảng Cộng Sản Trung Quốc có lẽ phải xem xét lại. Tin tôi đi, đối với Trung Quốc, mọi chuyện có thể xảy ra, và không ai biết trước gì ở ngày mai cả. Nếu vào năm 2023, người ta nói rằng cả một đế chế “Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” vĩ đại sụp đổ vì một miếng thịt l…ợn thì điều đó cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Một quốc gia mà ở đó người dân hoàn toàn không còn đức tin, sự kiềm chế tối thiểu bản năng và hoàn toàn vắng bóng các giá trị văn hóa nhân văn thì những điều tồi tệ nhất có thể sẽ xảy ra chỉ một sớm, một chiều. Tân Phong  
......

Người Việt trẻ và phong trào tuần hành khí hậu

  Nguyễn Trang Nhung - RFA| Vậy là Climate Strike đã “đến” Việt Nam. Và tuần hành khí hậu đầu tiên đã diễn ra vào Chủ Nhật vừa qua, 22 tháng Chín, tại Sài Gòn. Những người Việt Nam quan tâm tới biến đổi khí hậu cuối cùng có thể mỉm cười, hay ít ra là không còn băn khoăn rằng khi nào người Việt Nam sẽ hưởng ứng phong trào tuần hành khí hậu. Khởi phát vào tháng Tám, 2018 từ nhà hoạt động thiếu niên 16 tuổi người Thụy Điển Greta Thunberg, phong trào tuần hành khí hậu giờ đây đã lan rộng ra toàn cầu. Xem thêm: Cô bé Greta: Gáo nước lạnh tạt vào mặt các lãnh đạo thế giới www.viettin.de/node/1412 Vào thời gian đầu, khi Greta còn ngồi lì tại tòa nhà quốc hội Thụy Điển vào mỗi thứ Sáu, có lẽ ít ai nghĩ rằng ảnh hưởng của cô sẽ rộng lớn như vậy vào một năm sau. Thứ Sáu vì tương lai (Fridays for future) từ đó đã trở thành khẩu hiệu cho một trong những phong trào xã hội quy mô nhất thế giới. Theo thông tin từ fanpage của Greta, hơn 4 triệu người tại 163 quốc gia đã tham gia tuần hành khí hậu vào thứ Sáu vừa qua.[1] Trở lại một ngày thứ Sáu vào tháng Ba, 2019, người quan sát đã có thể thấy sự bùng nổ của phong trào với 1769 nơi tại 112 quốc gia đăng ký hưởng ứng tuần hành khí hậu.[2] Vào thời điểm đó, tại Đông Nam Á, trong 5 nước tham gia không có Việt Nam, và ở phạm vi rộng hơn là châu Á có sự tham gia của 2 nước đông dân nhất là Ấn Độ và Trung Quốc. Khi một phong trào đến Việt Nam, thường đó là khi nó đã quá lớn để người Việt Nam bỏ qua. Và đây là một phong trào như vậy. Dù phong trào đến Việt Nam muộn, song đó vẫn là một tín hiệu vui. Như facebooker Hong Hoang cho biết trên FB của mình,[3] tuần hành khí hậu tại Sài Gòn được đề xướng bởi một bạn trẻ Việt Nam. Sau khi bạn trẻ này không thấy ai tổ chức tuần hành, bạn trẻ đó quyết định tự làm cùng một số bạn trẻ khác. Group FB của các bạn ban đầu có những người nước ngoài tham gia, sau đó có các bạn trẻ Việt Nam đăng ký, và kết quả là khoảng 60 – 70 người đã xuống đường với những thông điệp ý nghĩa về chống biến đổi khí hậu. Điều đáng lưu ý là các bạn trẻ thực hiện hoạt động này hoàn toàn độc lập, không thuộc tổ chức hay dự án nào. Các bạn trẻ này, như Hong Hoang nhận định, thực sự cảm nhận được tính cấp bách của vấn đề biến đổi khí hậu và đã vượt qua được nỗi e dè của bản thân. Quả là bước đầu tiên thường khó khăn, đặc biệt là ở một xã hội mà các quyền tự do biểu đạt còn hạn chế như Việt Nam. Và khi đã tiến được bước đầu tiên, mọi sự về sau nhìn chung sẽ dễ dàng hơn. Tuần hành khí hậu tại Sài Gòn là chỉ dấu cho thấy chúng ta có thể hi vọng vào các bạn trẻ Việt Nam ngày nay. Dù họ thừa hưởng một di sản thiếu thốn từ thế hệ trước, từ suy nghĩ cho đến hành động, vì thế hệ trước đã không nghĩ đủ và làm đủ trách nhiệm với chính thế hệ mình lẫn thế hệ sau, thì bằng cách nào đó, các bạn trẻ vẫn tìm ra con đường sáng để đi và rồi thắp lên cho chúng ta hi vọng. Thông báo tuần hành khí hậu vào 27 tháng Chín tại Sài Gòn. Ảnh: Fanpage Climate Strike HCM Vào thứ Sáu tới đây, 27 tháng Chín, tuần hành khí hậu sẽ lại diễn ra, và các bạn trẻ sẽ lại gióng lên những thông điệp đánh thức chúng ta về cuộc khủng hoảng khí hậu và cuộc diệt chủng khó tránh nếu chúng ta không nỗ lực để ngăn cản. Là một người không còn trẻ, tôi thấy vui khi các bạn đã khiến cho những người như tôi thêm hi vọng vào tương lai. Các bạn hãy tiếp tục hướng đến tương lai qua những ngày thứ Sáu. Đó là tương lai của các bạn, đó là tương lai của đất nước, và đó cũng là tương lai của cả hành tinh. Nguyễn Trang Nhung — Chú thích: [1] Thông tin từ fanpage của Greta https://www.facebook.com/gretathunbergsweden/posts/921713098196511 [2] Các con số được fanpage của Greta dẫn theo website fridaysforfuture.org https://www.facebook.com/gretathunbergsweden/posts/791708124530343 [3] Facebook Hong Hoang https://www.facebook.com/hongnc/posts/10220046548738466 Nguồn: RFA  
......

Những người con

Tho Nguyen| Tôi nhận được cuốn “Tôi là con gái của cha tôi” do Phan Thúy Hà gửi đã hơn một tháng. Vì bận rộn nên tôi tính sẽ tranh thủ đọc cuốn sách thứ 3 của Hà [1]trong những kẻ hở thời gian. Nhưng đọc xong 20 trang đầu kể về gia đình Quốc Kiệt, tôi phải đóng ngay sách lại. Dù đã biết về số phận thảm thương của nhiều người lính VNCH sau 1975, tôi vẫn bị sốc bởi những đau khổ mà anh hạ sỹ Đặng Văn Tiền, số quân 69/127385 thuộc sư đoàn 7 Quân lực VNCH và gia đình đã trải qua. 20 trang đầu này đã khiến tôi xúc động mạnh về những người con, người vợ Việt Nam. Có lẽ dân tộc này tồn tại qua được mọi biến cố kinh hoàng nhất của lịch sử là nhờ có những người con như Quốc Kiệt, nhờ những người yêu, người phụ nữ như cô Hương. Quốc Kiệt biết chăm sóc người cha bị chiến tranh tàn phá thân thể và bị hòa bình tàn phá nhân phẩm từ lúc cậu 5 tuổi. Cậu đi hái lá sắn ngoài hàng rào về cho ba nấu canh. Kiệt lớn lên bên chiếc xe bán vé số với ba. Ba bị bệnh nặng, Kiệt hàng ngày chăm sóc ông trong bệnh viện. Mỗi lần ông đi vệ sinh, Kiệt phải lựa cách bế bồng ông sao cho ông đỡ đau. Trong những tháng cuối cùng của của ba, Kiệt đã không còn đơn độc. Cô Hương, người yêu cũ của ông Tiền thời trẻ, đã về với ông, cùng Quốc Kiệt chăm sóc ông. Cô về không phải để hưởng lại những gì hai người đã mất, mà chỉ để ông được sống những ngày cuối cùng của cuộc đời trong tình thương và được chết như mọi người trên đời này. Cô Hương mang linh cữu người yêu về nhà cô làm đám tang, không phải vì nhà của Quốc Kiệt chật, mà vì cô muốn ông ấm lòng. (Trang 19) Quốc Kiệt muốn giữ lại cái chân giả của ba, nhưng mọi người bảo: chôn cùng để sang đó “Thằng què” có cái mà đi. Hạ sỹ Tiền đã trở thành người lính vô danh với cái tên “Thằng què” mà mọi người vẫn gọi ông. Không, tôi không thể đọc cuốn sách này một các tranh thủ được. Tôi sẽ phải dành thời gian nhiều hơn để thấm hơn về những điều mà lâu nay tưởng rằng mình đã tỏ. …. Phan Thúy Hà và tôi kết bạn với nhau qua Facebook. Hà không nhận mình là nhà văn, mà chỉ muốn là một công dân tốt, chỉ muốn là công dân của một nước Việt Nam nhân đạo, công bằng, văn minh. Cha Hà cùng lứa chúng tôi, ông đi bộ đội, vào Nam, hết chiến tranh về với vợ con. Ông là lính phòng không cùng đơn vị với Phấn (Nguyen Van Phan), bạn học của tôi. Hồi đầu năm, Phấn và tôi đến thăm Hà, khi cháu mới bị gãy chân, còn chống nạng. Từ bạn ảo, chúng tôi thành chú cháu. Tôi quý Hà bởi tính thằng thắn và lòng trắc ẩn dường như bẩm sinh. Cô bé rất dễ xúc động trước nỗi đau của người khác. Nguyễn Thọ, Phan Thúy Ha, Nguyễn Văn Phấn Sau khi xuất bản “Đừng kể tên tôi”, một ghi chép về số phận những người lính miền Bắc và những người dân Hương Khê sống sót qua cuộc chiến tranh 30 năm, Hà bỗng biết thêm về số phận của những người lính phía bên kia, từng là đối phương của cha. Hà nói: - Các chú, bác trong đó khổ hơn các chú đi nghĩa vụ ngoài Bắc. - Tại sao ? chú Phấn hỏi - Vì các chú trong đó biết rõ hơn về mất mát và tàn bạo của chiến tranh, vì các chú ấy không được xã hội tung hô là anh hùng, không được tắm mình trong giấc mơ của chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Đa số các chú đi lính với nỗi lo sợ hoặc với nỗi nhục của người trốn lính. Trong đó không có chú nào đút đá vào túi cho đủ cân để được đi bộ đội như ngoài mình. Thế rồi Hà bỏ tiền, bỏ thời gian đi tìm gặp các cô chú, các bác từng là lính của phía bên kia. Nhiều người trong họ không thích nói chuyện với một cô gái là con của Việt Cộng. -Các chú ơi, cháu chỉ là con của cha cháu! Đọc hết 354 trang sách của Hà, tôi không đủ sức kể lại các cảm xúc lẫn lộn qua từng câu chuyện. Tôi có cảm giác xấu hổ, vì từng đứng trong hàng ngũ những kẻ mà đến việc cấp chứng minh thư cho những người lính tàn tật, già yếu săp chết cũng không dám. Chỉ sau khi bàn với nhau “Ông ấy giờ còn làm gì được nữa”, họ mới cấp. Mà thực ra, người con năm lần bảy lượt đi xin cái chứng minh thư đó chỉ để tới đây làm giấy báo tử cho cha. Rồi tôi bỗng cảm thấy tức ngực, khi đọc về nỗi oan anh toán trưởng biệt kích quê Quảng Trị. Từng là người tham gia phong trào sinh viên phật tử, đấu tranh chống lại chế độ Đệ nhất, rồi Đệ nhị Cộng hòa, anh có cảm tình với cách mạng. Nhưng số phận đưa đẩy anh thành lính biệt động quân. Sau 1975 cái “nợ máu ác ôn” dính chặt vào lý lịch của anh và anh làm kiểu gì cũng không khỏi bị hành. Nhưng sự hành hạ đó lại dừng lại ở mức anh không "được đi cải tạo”. Thế là bạn bè cũ nghi ngờ anh, trong khi anh chỉ là cái ghẻ rách của cán bộ địa phương. Cũng chỉ vì không “được” đi cải tạo mà hai lần xét đi xuất cảnh theo diện HO, anh đều trượt, phải ở lại chăn bò, đi kinh tế mới. Nỗi oan như vậy cũng đến với những bà mẹ Cam Lộ có chồng đi theo cách mạng, đến với những thanh niên có cha đi tập kết, phải đầu quân cho chính quyền VNCH. Họ nằm giữa hai làn đạn, hứng chịu tội ác từ cả hai phía. Chiến tranh luôn đi kèm với tội ác, thù hận, đau khổ, oan ức và cả với vinh quang, bi tráng. Nếu nói về chiến tranh mà chỉ nêu đau khổ, hùng tráng của một bên và khắc sâu cái xấu, tội ác của bên kia là không công bằng. Không công bằng thì không có hòa bình trong lòng người. Hơn 40 năm sau chiến tranh, thế lực thù địch vẫn là cái bóng ma ám ảnh, chính vì sự thật bị bóp méo. Tôi tin vào sự trung thực trong các ghi chép của Hà, vì đó là lời kể của những người lính từ cả hai bên, vào lúc xế chiều của đời họ. Vì vậy bên cạnh những điều ghê tởm mà tôi từng biết, qua cuốn sách này, tôi tin vào cái thiện trong con người Việt Nam, từ cả hai miền. Những anh lính cộng hòa tử tế với tù binh Việt cộng như trong chuyện của anh Phong[2], cũng như tình cảm tốt đẹp giữa gia đình chị Sương anh Lựụ, đại uý quân y VNCH và anh Ngọc [3]mà tôi kể trước đây, đều là có thật. Chuyện đại úy Tường, cán bộ quản giáo ở Trảng Lớn thương những tù binh cải tạo là có thật. Anh nói với họ: Cha mẹ tôi hồi đó mà lanh chân ẵm tôi xuống tàu ở Hải Phòng thì giờ tôi cũng giống các anh thôi !(trang 163) Cũng như vậy, tình cảm của anh bộ đội Hải để lại cho gia đình cháu Quỳnh Anh có bố đi cải tạo, là có thật. (trang 354). Trẻ em không biết nói dối. Để đất nước này thay đổi, để người Việt không phải gọi nhau là phản động, là thù địch, chúng ta cần những nhà tranh đấu, những nhà báo, nhà văn dũng cảm, những nhà hoạt động xã hội tâm huyết. Nhưng để dân tộc này không bị mai một, bị hủy hoại, chúng ta cần những người con như Quốc Kiệt, như Thúy Hà, như Quỳnh Anh.... Những người phụ nữ, dù không sinh nở lấy một lần như cô Hương, lại là những người mẹ đức độ để nuôi dưỡng nên những người con cao thượng. Köln 17.09.2019 Tái bút: Những người chồng, tuy không lộ diện, nhưng ủng hộ, hỗ trợ vợ đi khắp đất nước ghi chép để rồi phải bỏ tiền ra in sách, cũng là những người con của đất nước này. ---------- [1]1- Đừng kể tên tôi – NXB Phụ nữ 2018. 2- Qua khỏi dốc là nhà- NXB-Kim Đồng 2018 3- Tôi là con của cha tôi – NXB Phụ nữ 2019 [2] https://www.facebook.com/tho.nguyen.9231/posts/2845559822128739 [3] https://www.facebook.com/tho.nguyen.9231/posts/2861404873877567  
......

“Ở Việt Nam không có khủng bố”

Phạm Nhật Bình - Viettan| Đó là phát biểu của ông Trần Văn Vệ, Trung Tướng, Chánh Văn Phòng Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra thuộc Bộ Công An CSVN và là Phó Trưởng Ban thường trực của Hội Nghị Tư Lệnh Cảnh Sát Đông Nam Á (ASEANPOL) lần thứ 39, trong buổi lễ khai mạc vào sáng ngày 18 tháng Chín, 2019 ở Hà Nội. “Việt Nam chưa có khủng bố”, được một viên tướng công an, đặc trách về điều tra đưa ra trong bối cảnh Hà Nội gia tăng các cuộc bắt giữ và trấn áp những nhà hoạt động xã hội, dân quyền và mạng xã hội từ năm 2016 cho đến nay, cho thấy có gì đó khá mâu thuẫn, khi họ đang cố tình quy chụp tội danh khủng bố đối với một số người và những tổ chức yêu nước, qua các cuộc trấn áp này. “Khủng bố” cũng không là từ ngữ xa lạ đối với người Việt ở Miền Nam trước năm 1975. Đó là từ ngữ mô tả sự gieo rắc chết chóc chẳng những cho đối phương mà còn cho người vô tội nhằm mục đích làm cho người ta sống sợ hãi để kẻ khủng bố đạt được một mục tiêu chính trị. CSVN là tay tổ về khủng bố, chính họ là thủ phạm trực tiếp vạch kế hoạch và chỉ huy hàng loạt hành động khủng bố trong thời chiến trên khắp Miền Nam. Với hành vi khủng bố ngấm vào máu, lãnh đạo CSVN đã không chỉ áp dụng đường lối cai trị bạo lực và sắt máu trên cả nước sau năm 1975 mà còn gán ghép “khủng bố” đối với những ai không phục tùng họ. Cho nên khi Tướng Vệ tuyên bố “ở Việt Nam không có khủng bố” khiến cho dư luận bật ngửa. Bởi vì tuyên bố này rõ ràng đi ngược với những gì Việt Nam hành động trong thời gian qua, điển hình là vụ đích thân Bộ Trưởng Công An Tô Lâm chỉ huy một nhóm khủng bố bắt Trịnh Xuân Thanh ở Berlin. Trong khi cố tình gán ghép, cáo buộc các tổ chức tranh đấu ôn hoà là khủng bố để xử họ theo điều 299 của Bộ Luật Hình Sự 2017 thì chế độ cộng sản làm sao giải thích được bản chất hành động của mình từ trước đến giờ? Có thể nói là chính đảng CSVN là tập đoàn khủng bố có tổ chức nên họ có đầy đủ thủ đoạn tinh vi để khủng bố người dân trong nước và cả trong phạm vi thế giới. Từ việc đeo bám, canh giữ, đe dọa, cô lập đến cho côn đồ giả danh chận đường đánh đập, cướp tài sản, bắt cóc các thành phần đấu tranh đều nhằm mục đích gây sợ hãi của bài học khủng bố mà người cộng sản thuộc nằm lòng. Đó cũng không còn là hành động trấn áp thông thường mà là màn dạo đầu của những cuộc bắt bớ hàng loạt người tham gia biểu tình như trong năm 2018. Theo định nghĩa thông thường, khủng bố là một hành động bạo lực cố tình đe dọa đến tính mạng và tài sản người khác. Nếu xem xét theo ý nghĩa này, hiện nay trên thế giới CSVN là một nhà nước khủng bố đúng nghĩa nhất từ quá khứ đến hiện tại. Tính từ năm 1953, cuộc cải cách ruộng đất “long trời lở đất” thực hiện trong khoảng thời gian 4 năm ở Miền Bắc chính là một cuộc khủng bố trắng nhằm tiêu diệt thành phần mà đảng CSVN ghép vào tội “địa chủ ác ôn” mà người cộng sản nói là đem lại công bằng xã hội. Nhưng thật ra bên trong vỏ bọc “địa chủ ác ôn”, chính là để triệt hạ những người mà đảng quy vào tội phản quốc, Việt gian, đảng phái phản động, thành phần phản cách mạng còn sót lại sau năm 1954. Hay như vụ đàn áp Nhân Văn Giai Phẩm, một phong trào văn hoá đòi tự do trong sáng tác của văn nghệ sĩ Miền Bắc, đảng Cộng Sản đã bộc lộ một cách rõ ràng chính sách độc quyền tư tưởng của họ. Người dân Miền Nam trước 1975 không ai quên cảnh chết chóc, tang thương trong những vụ đặt mìn, pháo kích vô tội vạ vào khu dân cư giết hại dân lành. Ngay như các em học sinh nhỏ tuổi vô tội cũng không thoát khỏi bàn tay quân khủng bố. Ngày 10 tháng Ba, 1974, 23 em học sinh trường Tiểu Học quận Cai Lậy, tỉnh Định Tường đã ngã gục trong sân trường vì đạn pháo kích 82 ly của Việt Cộng. Với ngần ấy dữ kiện, đích thực đảng CSVN là một đảng khủng bố có tổ chức mà ngày nay không còn lừa bịp được ai. Thế nhưng trong lúc đó, họ lại lu loa kết án cá nhân này, tổ chức nọ là khủng bố hay âm mưu lật đổ chính quyền. Chuyện lố bịch nhất là ngày 9 tháng Tám, 2019, trong khi công bố danh sách liên quan đến khủng bố do Liên Hiệp Quốc chỉ định thì Bộ Công An CSVN đã mập mờ công bố thêm 2 tổ chức chính trị của người Việt ở Hoa Kỳ trong đó có đảng Việt Tân. Bộ Công An đã liệt kê 2 tổ chức này vào danh sách “khủng bố và tài trợ khủng bố” mà không hề trưng ra bất cứ bằng chứng nào. Nhưng sự quy chụp hàm hồ này của CSVN không thể nào qua mặt dư luận, vì chủ trương của đảng Việt Tân là đấu tranh bất bạo động để tháo gỡ độc tài, xây dựng dân chủ và canh tân đất nước. Đó là những mục tiêu tranh đấu chính trị hết sức ôn hoà không ai có thể phủ nhận. Điều đáng nói là tại sao qua Hội Nghị ASEANPOL lần thứ 39 tại Hà Nội, nhà cầm quyền CSVN lại cho tướng công an lên tiếng “ở Việt Nam không có khủng bố”. Phải chăng CSVN muốn che đậy những bất ổn xã hội, để qua đó thu hút đầu tư, thương mại và du lịch trong bối cảnh xung đột khó lường giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc hiện nay. Nói tóm lại, CSVN chỉ luôn mồm rêu rao lý thuyết còn trong hành động thì chúng tung toàn công an mật vụ ra đối phó với người dân. Cho nên lời nói của tướng công an Trần Văn Vệ “Việt Nam không có khủng bố” chỉ để bịp những người ngu ngơ, nhẹ dạ. Còn Bộ Công an, bao giờ cũng là ổ khủng bố lớn nhất!  
......

Cô bé Greta: Gáo nước lạnh tạt vào mặt các lãnh đạo thế giới

Đỗ Đăng Liêu – Web Việt Tân| Ai là người không khỏi bàng hoàng và xúc động khi nghe những lời tâm huyết thoát ra từ miệng cô bé Greta Thunberg trước một cử tọa hơn 60 vị lãnh đạo tối cao các quốc gia trên thế giới tại Buổi Họp Thượng Đỉnh “Hành Động Vì Khí Hậu Năm 2019” của Liên Hiệp Quốc tại New York. Chỉ mới 16 tuổi đầu, với những phát biểu cực kỳ sâu sắc và táo bạo về nguy cơ của việc thay đổi khí hậu đang tàn phá trái đất mà viễn ảnh đen tối rất gần là sự hủy diệt, Greta, chỉ trong vòng 1 năm qua, đã tạo nên một phong trào đang phát triển ngày càng nhanh chóng và, như một cơn bão lớn, lan rộng khắp nơi phản đối thái độ thờ ơ của những người lãnh đạo thế giới. Greta Thunberg phát biểu. Trong một phát biểu ngắn gọn chỉ khoảng 4 phút, Greta đã có những lời đanh thép như sau: “Thông điệp của tôi gửi đến Quý Vị là ‘Chúng tôi sẽ canh chừng Quý Vị đấy.’ Mọi chuyện thật là sai trái. Lý ra tôi không phải có mặt ở đây. Lý ra tôi phải ở trường, ở phía bên kia đại dương… Quý Vị đã cướp đi giấc mơ và tuổi thơ của chúng tôi với những lời sáo rỗng. Tôi là một người may mắn. Nhưng người ta đang đau khổ. Người ta đang chết. Toàn thể hệ thống môi sinh đang sụp đổ. Cả một tiến trình hủy diệt vĩ đại đang bắt đầu, vậy mà điều duy nhất mà Quý Vị chỉ nói đến là tiền và những câu chuyện viển vông về phát triển kinh tế. Sao Quý Vị cả gan làm như vậy! Đã hơn 30 năm qua, khoa học đã rõ ràng. Tại sao Quý Vị dám tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ và tới đây nói rằng Quý Vị đã làm đủ bổn phận trong khi chẳng thấy đưa ra chính sách và giải pháp nào cả. Quý Vị nói Quý Vị đã lắng nghe chúng tôi và hiểu được sự khẩn cấp. Vậy mà, dù tôi có buồn giận cách mấy tôi cũng không thể tin được điều đó. Bởi vì, nếu Quý Vị thật sự hiểu được tình hình và mà vẫn tiếp tục không hành động thì Quý Vị quả thật là xấu xa tội lỗi. Và đó là điều tôi từ chối không muốn tin … Tại sao Quý Vị dám nói rằng có thể giải quyết tình trạng này khi chỉ ‘tiếp tục làm việc như bình thường’ và với vài giải pháp kỹ thuật … Quý Vị đang tắc trách đối với chúng tôi. Tuy nhiên, những người trẻ đã bắt nhìn ra sự phản bội của Quý Vị. Những cặp mắt của các thế hệ tương lai đang nhìn Quý Vị. Và nếu Quý Vị chọn bỏ rơi chúng tôi thì tôi xin thưa là ‘Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Quý Vị. Chúng tôi sẽ không để cho Quý Vị trốn tránh. Ngay tại đây, ngay lúc này, chúng tôi khẳng định như vậy. Thế giới đã thức tỉnh. Và sự thay đổi đang tới, dù Quý Vị muốn hay không. Xin cảm ơn.” Tất cả hội trường đã nhiều lần vỗ tay đồng tình với những phát biểu của Greta. Điều mà ai cũng có thể tin chắc sẽ xảy ra là phát biểu của Greta sẽ tiếp tục làm cho phong trào phản đối sự thờ ơ tắc trách của những người lãnh đạo thế giới đối với nguy cơ hủy diệt trái đất đang diễn ra, tuy âm thầm (có thể vì người ta cố ý né tránh không nói tới) nhưng vô cùng mạnh mẽ, sẽ trở nên mãnh liệt như sóng thần. Có sai không khi nói rằng trái đất đang nổi cơn thịnh nộ vì sự vô tình, vô ơn và vô trách nhiệm của con người, và đã sản sinh ra cô bé Greta để dạy cho con người một bài học xứng đáng. Mong rằng nhân loại có đủ sáng suốt để lãnh hội bài học trước khi quá muộn. Đỗ Đăng Liêu https://viettan.org/co-be-greta-gao-nuoc-lanh-tat-vao-mat-cach-lanh-dao-the-gioi/ https://youtu.be/haewHZ8ubKA    
......

Nhục cho đảng - bà Ngân dẫn phái đoàn thăm Hàn Quốc, 9 người đã bỏ trốn.

Le Anh| Hôm 13 tháng Chín, 2019, nhiều cơ quan truyền thông Hàn Quốc loan tin, có 9 người trong phái đoàn do bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân dẫn đầu bỏ trốn. Mặc dầu sự việc đã xảy ra vào đầu tháng 12, 2018. Khi nguồn tin này được tung ra trong thời điểm này, thay vì phải loan tin từ 1 năm trước, đã làm cho một số dư luận chú ý. Đặc biệt là Việt Nam. Theo tin tức từ cơ quan truyền thông Hàn Quốc cho biết, tham dự chuyến thăm này do bà Ngân dẫn đầu, có khoảng 162 cán bộ tháp tùng. Trong phái đoàn này gồm có 20 bộ trưởng và thứ trưởng, được đi riêng trên chuyến bay của Vietnam Airlines. Đây là điểm chú ý nhất, đã làm cho người dân Việt Nam rất phẫn nộ. Nhiều người cho rằng, chỉ đi thăm theo lời mời của Chủ tịch Quốc hội Hàn Quốc Moon Hee Sang, thì tại sao phải kéo cả một lực lượng hùng hậu, làm cho người ta cứ tưởng bà Ngân kéo cả bầu đoàn thê tử, bà con, dòng họ đi xuất ngoại tham quan. Theo điều tra của các báo Hàn Quốc , thì những người bỏ trốn này đã móc nối với các đường dây trung gian để hợp thức hóa hồ sơ, đưa tên vào danh sách chuyến đi. Một số nguồn tin cho biết, sự việc này Chính phủ Hàn Quốc cũng không biết cho đến đầu năm 2019, khi có 1 trong 9 người ra trình diện, 1 người bị bắt, còn lại 7 người hiện giờ không biết ở đâu? Sau khi sự kiện này được công bố trên các cơ quan truyền thông Hàn Quốc thì đã xảy ra làn sóng phẫn nộ trong dư luận Việt Nam. Nhiều người cho rằng, - Có cần phải sử dụng tiền thuế của người dân để kéo cả lực lượng hùng hậu để đi thăm Hàn Quốc không? Nhiều người rất thắc mắc: - Ai là người trong phái đoàn gian lận đưa những người không trách nhiệm vào danh sách của phái đoàn? - Sự việc xảy ra, rõ ràng là có hối lộ? - Việc thực hiện đường dây gian lận này không chỉ có một người và có thể có liên hệ với cấp lãnh đạo? - Bà Ngân là người lãnh đạo, không lý nào không biết có người gian lận đưa người trà trộn vào danh sách phái đoàn, có nghĩa là những người này không nằm trong diện được chỉ định tham dự chuyến viếng thăm? Điều này cho thấy cách làm việc tắc trách của bà Chủ tịch Quốc hội Ngân. Ngoài ra có người nghi ngờ cho rằng, có thể bà Ngân biết sự việc này nhưng làm ngơ, vì những nhân vật đó có thể quen biết với bà hoặc chính bà là người đề nghị các nhân vật bỏ trốn đưa vào danh sách của phái đoàn? Khi sự việc xảy ra, đây là cái tát vào mặt Đảng và những người lãnh đạo Đảng CSVN. Đặc biệt là đối với bà Chủ tịch Quốc hội. Dù cho bà Ngân biết hay không biết liên quan đến 9 người trong phái đoàn bỏ trốn thì bà cũng phải chịu trách nhiệm, vì chính bà là người đại diện Việt Nam dẫn đầu phái đoàn. THẬT LÀ NHỤC QUỐC THỂ! Cho đến giờ này, chưa thấy báo lề Đảng lên tiếng, có lẽ tin này thuộc loại nhạy cảm, nên Ban Tuyên giáo đã chỉ thị cho các báo Đảng im lặng? Lê Ánh
......

Ls Đặng Đình Mạnh tường thuật phiên toà Đồng Nai kết án hai phụ nữ yêu nước 11 năm tù

Manh Dang| VỤ ÁN HAI BÀ “Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người”[1]. -------//------- bà Vũ Thị Dung và Nguyễn Thị Ngọc Sương Sáng ngày 23/09/2019, Tòa Án Nhân Dân Cấp Cao tại TP.HCM đưa ra xét xử hình sự phúc thẩm đối với hai bà Vũ Thị Dung và Nguyễn Thị Ngọc Sương cùng bị truy tố về tội danh “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước CHXHCNVN” theo điều 117 Bộ Luật Hình Sự. Có ba luật sư tham gia bào chữa cho hai bà gồm LS Trịnh Vĩnh Phúc, LS Nguyễn Văn Miếng và LS Đặng Đình Mạnh. Trước đó, tại cấp sơ thẩm, TAND Tỉnh Đồng Nai đã tuyên xử bà Vũ Thị Dung với mức án 06 năm tù giam và bà Nguyễn Thị Ngọc Sương 05 tù giam. Trao đổi với nhau ít phút trước khi tòa án xét xử, bà Vũ Thị Dung nhờ luật sư nhắn với gia đình “Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cả rồi !”. Vào phiên tòa, điều đáng nói nhất là khi LS Đặng Đình Mạnh mở đầu phần bào chữa thì liên tục bị Hội đồng xét xử cắt ngang nhiều lần với các lý do khá tùy tiện và sau đó, lần lượt cả LS Nguyễn Văn Miếng và LS Trịnh Vĩnh Phúc cũng bị cắt ngang lời bào chữa, nhưng các luật sư vẫn kiên trì tiếp tục thực hiện việc bào chữa cho đến hoàn tất. Kết thúc tranh luận vào lúc 10h10’, thì sau 10 phút nghị án, lúc 10h20’, hội đồng xét xử đã trở ra tuyên y án sơ thẩm về tội danh và hình phạt. Tóm tắt về diễn biến vụ án theo quan điểm của cơ quan truy tố như sau : Bà Vũ Thị Dung và bà Nguyễn Thị Ngọc Sương là hai tiểu thương buôn bán tại một chợ ở Định Quán, Đồng Nai. Ngày 09/10/2018, bà Vũ Thị Dung đã mua 04 quyển vở học sinh rồi tự viết vào 103 trang giấy với các nội dung đả kích Đảng CSVN và ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng bí thư Đảng CSVN; Kêu gọi biểu tình chống Trung Quốc, Luật đặc khu; Xuyên tạc tình hình đất nước; Kích động hận thù giữa các dân tộc; Giới thiệu các trang Facebook, YouTube tên Tân Thái, Benny Trương là hai trang của các đối tượng chống cộng cực đoan ở nước ngoài … nhằm chống Nhà nước CHXHCN VN. Rồi giao cho bà Nguyễn Thị Ngọc Sương đi rải ở những nơi công cộng. Đến ngày 13/10/2018 thì cả hai bà đều bị bắt. Do tòa án cấp sơ thẩm tuyên hai bà có tội cùng hình phạt đều dựa vào bản Kết luận giám định tư pháp. Thực chất đây là bản kết luận về “Giám định tư tưởng” ! Cho nên, bản Kết luận giám định tư pháp đã được các luật sư tận tình “mổ xẻ” tại tòa bên cạnh sự ngăn trở quyết liệt không kém của hội đồng xét xử. Đương nhiên, hòa cùng với tòa án một cách hết sức khéo léo, trong lời tranh luận của mình, vị đại diện VKS cũng đã lờ đi hầu hết những điểm khuất tất tày đình mà luật sư đã chỉ ra trong bản Kết luận giám định tư pháp. Về yếu tố khách thể bị xâm phạm: Tội danh theo điều luật 117 Bộ Luật Hình sự có nội dung : ““Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước CHXHCNVN”[2]. Như trong chính văn thức của điều luật thể hiện, thì đối tượng bị xâm phạm (yếu tố khách thể) là Nhà nước CHXHCN VN. Tuy nhiên, tìm trong suốt 103 tài liệu của bà Dung tự tay viết, thì lại không hề có 01 tờ nào có nội dung đề cập đến Nhà nước cả ?! Mà chỉ có 11 tài liệu đề cập đến Đảng CSVN và ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng bí thư Đảng CSVN mà thôi. Đương nhiên, không có quy định nào cho phép đồng hóa tổ chức đảng và tên tuổi cá nhân ông Trọng lại chính là Nhà nước cả. Nội dung này vị đại diện VKS có tranh luận, nhưng lại tiếp tục nhắc đến tên tổ chức đảng và tên tuổi người lãnh đạo thay vì nhắc đến Nhà nước !? Về vấn đề kích động biểu tình bất hợp pháp: Về pháp lý, biểu tình là một quyền hiến định, được quy định tại điều 25 của hiến pháp. Muốn biết một cuộc biểu tình bất hợp pháp hay không thì phải có Luật biểu tình để đánh giá. Vì Luật biểu tình sẽ quy định những thể thức để công dân thực hiện quyền biểu tình, nếu không thực hiện đúng theo thể thức quy định, thì cuộc biểu tình đó mới bị xem là bất hợp pháp. Hiện nay, trong bối cảnh quốc hội chưa ban hành luật biểu tình, thì không có cơ sở pháp lý để giám định viên đánh giá biểu tình bất hợp pháp. Nếu cho rằng, cứ biểu tình là bất hợp pháp thì thực tế giám định viên đang chà đạp hiến pháp khi phủ nhận quyền biểu tình của công dân. Nội dung này vị đại diện VKS lờ, không tranh luận. Vấn đề kêu gọi xuống đường chống giặc ngoại xâm Trung Quốc => Xuyên tạc hiện tình đất nước: Từ nhiều thập kỷ qua, chính quyền Trung Quốc nhất quán từng bước xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải nước ta là một sự thật khách quan không thể chối cãi. Toàn bộ Hoàng Sa và một phần Trường Sa thực tế đang bị Trung Quốc xâm chiếm. Bà Vũ Thị Dung đã nói sự thật chứ không xuyên tạc hiện tình đất nước. Nội dung này vị đại diện VKS lờ, không tranh luận. Vấn đề kích động hận thù giữa các dân tộc : Từ trước đến nay, khi phê phán, phản đối Trung Quốc là đều ám chỉ chính quyền Trung Quốc, là thực thể chính trị có chủ trương không tốt với VN. Chưa bao giờ khái niệm Trung Quốc được dùng để ám chỉ người dân Trung Quốc cả. Thế nhưng, giám định viên đã tự tiện bịa đặt, gán tội rằng : Nói chống Trung Quốc tức là đồng nghĩa với việc chống người dân Trung Quốc để gây hận thù giữa các dân tộc ?! Đây là sự bịa đặt trắng trợn và ác ý. Nội dung này vị đại diện VKS lờ, không tranh luận. Vấn đề giới thiệu, tuyên truyền cho các trang mạng xã hội chống cộng: Giám định viên cho rằng hai bà đã có hành vi bất hợp pháp khi giới thiệu, tuyên truyền về các trang mạng xã hội Facebook và YouTube mang tên Tân Thái và Benny Trương. Về phương diện pháp lý cho đến nay, không có văn bản chính thức nào của cơ quan có thẩm quyền cấm đoán người dân xem, đọc, chia sẻ các trang mạng có tên nêu trên cả. Mà “Vô luật bất hình”, không có điều luật cấm đoán thì không có tội, đồng thời, người dân có quyền làm bất kỳ điều gì mà luật pháp không cấm. Vì thế, giám định viên khẳng định một sự việc là bất hợp pháp trong khi không có điều luật cấm đoán là không có cơ sở pháp lý. Nội dung này vị đại diện VKS lờ, không tranh luận. Vấn đề kết luận các bị cáo “hướng tới kêu gọi lật đổ Nhà nước CHXHCN VN”: “Hướng tới” tức là đang nói đến một hành vi chưa xảy ra và cũng không rõ có xảy ra trong tương lai hay không ? Nhưng giám định viên đã “bói” là sẽ xảy ra và điều đó là có tội !? Điều này trái với nguyên tắc “suy đoán vô tội” hiện đã được pháp luật hình sự VN thừa nhận. Nội dung này vị đại diện VKS lờ, không tranh luận. Cuối cùng, một bản Kết luận giám định tư pháp hàm hồ, bịa đặt, đầy rẫy những nhận định sai trái, vi phạm pháp luật … như vậy đã được cả hai cấp tòa dễ dãi chấp nhận làm chứng cứ quyết định việc hai bà phạm tội và tuyên hình phạt 06 năm tù giam đối với bà Vũ Thị Dung và 05 năm đối với bà Nguyễn Thị Ngọc Sương. Có lẽ, khi chủ trương tuyên xử y án theo quán tính quen thuộc, cả hệ thống chính trị xứ sở này đã không nhận ra dấu hiệu bất thường từ xã hội. Từ khi nào mà những bà nội trợ chân yếu tay mềm, những chị tiểu thương thấp cổ bé miệng đã dám lên tiếng về quốc sự, chấp nhận sự dấn thân phi thường, bất chấp tù đày đến như vậy? Không phải khi sự bất công đã lên đến tận cổ và sự uất nghẹn đã làm mờ đi nỗi sợ hãi rồi hay sao? Xứ sở chúng ta chỉ có thể thay đổi, phẩm giá dân tộc chỉ có thể được phục hồi … chính từ những sự hy sinh phi thường như vậy. Luật sư tham gia bào chữa cho hai bà gồm LS Trịnh Vĩnh Phúc, LS Nguyễn Văn Miếng và LS Đặng Đình Mạnh. 23/09/2019 Manh Dang --------------- [1] Con dân nước Việt phải biết tác giả câu nói này. [2] Tội danh theo điều 117 Bộ Luật Hình sự 2015 “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước CHXHCNVN” chính là biến thể của Tội danh "Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam" rất nổi tiếng theo điều 88 Bộ luật Hình sự cũ trước đây (1999).  
......

Một thỏa thuận sai lầm?

Chu Vĩnh Hải| Việt Nam đã có một thời mạnh mẽ và quyết liệt trong vấn đề bảo vệ chủ quyền biển đảo, thế nhưng tại sao Việt Nam ngày càng hèn yếu trước Trung Quốc trong việc bảo vệ chủ quyền? Nguyên nhân nằm ở đâu? Luật Biển của Việt Nam là điển hình của sự quyết liệt và mạnh mẽ. Dự án luật biển này được soạn thảo vào khoảng năm 2002, nhưng một số lãnh đạo Việt Nam dưới áp lực khuynh loát của Trung Quốc đã không trình lên quốc hội. Mãi đến ngày 21 tháng Sáu, 2012, Quốc Hội Việt Nam đã biểu quyết thông qua Luật Biển với số phiếu áp đảo là 495/496. Tại sao Luật Biển được thông qua? Vào ngày 26 tháng Năm, 2011, ba tàu hải giám của Trung Quốc đã ngang ngược cắt cáp của tàu thăm dò Bình Minh của Việt Nam đang thăm dò trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam. Hàng ngàn thanh niên, trí thức đã biểu tình trước Đại Sứ Quán Trung Quốc tại Hà Nội và Tổng Lãnh Sự Trung Quốc tại TP. HCM. Những chống đối mạnh mẽ của người dân và tiếng nói của những cán bộ về hưu phê phán sự yếu hèn của giới lãnh đạo Việt Nam với Trung Quốc đã buộc nhà nước Việt Nam trình Quốc Hội thông qua Luật Biển xác nhận chủ quyền Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đang bị Trung Quốc chiếm đóng. Dù đã có Luật Biển, nhưng tại sao Việt Nam vẫn yếu ớt? Có phải văn kiện “Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” là nguyên nhân làm cho Việt Nam hèn nhát? Vào ngày 12 tháng Mười, 2011, báo Vnexpress bản điện tử có bản tin “Việt – Trung thỏa thuận nguyên tắc giải quyết vấn đề trên biển“. Toàn văn bản tin như sau: “Ngày 11/10, Việt Nam và Trung Quốc đã ký thỏa thuận nguyên tắc giải quyết vấn đề trên biển gồm 6 điểm, trong đó có việc thiết lập đường dây nóng cấp chính phủ để kịp thời trao đổi và xử lý thông tin. Trong chuyến thăm tới Trung Quốc hôm qua, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Tổng bí thư, Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Hồ Cẩm Đào đã chứng kiến lễ ký các văn kiện hợp tác quan trọng giữa hai Đảng, hai Nhà nước. Trong các văn kiện trên, có văn kiện Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Theo đó, Đoàn đại biểu Chính phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và đoàn đại biểu Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa nhất trí cho rằng, giải quyết thỏa đáng vấn đề trên biển Việt Nam – Trung Quốc là phù hợp với lợi ích căn bản và nguyện vọng chung của nhân dân hai nước, có lợi cho hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển của khu vực. Hai bên nhất trí căn cứ vào những nhận thức chung mà Lãnh đạo Việt Nam và Trung Quốc đã đạt được trong vấn đề trên biển, trên cơ sở “Thỏa thuận nguyên tắc cơ bản giải quyết vấn đề biên giới lãnh thổ giữa nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” năm 1993, xử lý và giải quyết vấn đề trên biển tuân theo những nguyên tắc dưới đây: 1. Lấy đại cục quan hệ hai nước làm trọng, xuất phát từ tầm cao chiến lược và toàn cục, dưới sự chỉ đạo của phương châm “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, kiên trì thông qua hiệp thương hữu nghị, xử lý và giải quyết thỏa đáng vấn đề trên biển, làm cho Biển Đông trở thành vùng biển hòa bình, hữu nghị, hợp tác, đóng góp vào việc phát triển quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam – Trung Quốc, góp phần duy trì hòa bình và ổn định trong khu vực. 2. Trên tinh thần tôn trọng đầy đủ chứng cứ pháp lý và xem xét các yếu tố liên quan khác như lịch sử…, đồng thời chiếu cố đến quan ngại hợp lý của nhau, với thái độ xây dựng, cố gắng mở rộng nhận thức chung, thu hẹp bất đồng, không ngừng thúc đẩy tiến trình đàm phán. Căn cứ chế độ pháp lý và nguyên tắc được xác định bởi luật pháp quốc tế trong đó có Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển năm 1982, nỗ lực tìm kiếm giải pháp cơ bản và lâu dài mà hai bên đều có thể chấp nhận được cho các vấn đề tranh chấp trên Biển. 3. Trong tiến trình đàm phán vấn đề trên biển, hai bên nghiêm chỉnh tuân thủ thỏa thuận và nhận thức chung mà Lãnh đạo cấp cao hai nước đã đạt được, thực hiện nghiêm túc nguyên tắc và tinh thần của “Tuyên bố ứng xử của các bên ở Biển Đông” (DOC). Đối với tranh chấp trên biển giữa Việt Nam – Trung Quốc, hai bên giải quyết thông qua đàm phán và hiệp thương hữu nghị. Nếu tranh chấp liên quan đến các nước khác, thì sẽ hiệp thương với các bên tranh chấp khác. 4. Trong tiến trình tìm kiếm giải pháp cơ bản và lâu dài cho vấn đề trên biển, trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau, đối xử bình đẳng, cùng có lợi, tích cực bàn bạc thảo luận về những giải pháp mang tính quá độ, tạm thời mà không ảnh hưởng đến lập trường và chủ trương của hai bên, bao gồm việc tích cực nghiên cứu và bàn bạc về vấn đề hợp tác cùng phát triển theo những nguyên tắc đã nêu tại điều 2 của Thỏa thuận này. 5. Giải quyết các vấn đề trên biển theo tinh thần tuần tự tiệm tiến, dễ trước khó sau. Vững bước thúc đẩy đàm phán phân định vùng biển ngoài cửa Vịnh Bắc Bộ, đồng thời tích cực bàn bạc về vấn đề hợp tác cùng phát triển tại vùng biển này. Tích cực thúc đẩy hợp tác trên các lĩnh vực ít nhạy cảm như bảo vệ môi trường biển, nghiên cứu khoa học biển, tìm kiếm, cứu hộ cứu nạn trên biển, phòng chống, giảm thiểu thiệt hại do thiên tai. Nỗ lực tăng cường tin cậy lẫn nhau để tạo điều kiện cho việc giải quyết các vấn đề khó khăn hơn. 6. Hai bên tiến hành cuộc gặp định kỳ Trưởng đoàn đàm phán biên giới cấp Chính phủ một năm hai lần, luân phiên tổ chức, khi cần thiết có thể tiến hành các cuộc gặp bất thường. Hai bên nhất trí thiết lập cơ chế đường dây nóng trong khuôn khổ đoàn đại biểu cấp Chính phủ để kịp thời trao đổi và xử lý thỏa đáng vấn đề trên biển.” (hết trích) Có một điều rất dễ nhận ra là, bản thỏa thuận này không đề cập đến gì đến việc giải quyết chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà Trung Quốc đã cưỡng chiếm của Việt Nam vào năm 1974 và năm 1988. Tại sao phía Việt Nam không đưa vấn đề hai quần đảo vào thỏa thuận? Khi không đưa hai quần đảo vào thỏa thuận, có phải Việt Nam đã không có cơ sở lên tiếng phản đối Trung Quốc? Điều thứ hai dễ dàng nhận thấy trong bản thỏa thuận này là không có các khoản mục nêu rõ phạm vi thềm lục địa, vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Chính sự mù mờ về phạm vi vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa trong bản thỏa thuận này đã giúp Trung Quốc ngang ngược hơn trong việc ngang nhiên và phi lý khẳng định chủ quyền đối với Biển Đông và Bãi Tư Chính, làm cho Việt Nam yếu thế hơn trong việc bảo vệ chủ quyền? Điều thứ ba dễ dàng nhận thấy là bản thỏa thuận này nặng về chính trị, qua đó vuốt ve để Việt Nam hành xử nhẹ nhàng với các yêu sách và vụ việc do Trung Quốc gây ra ở Biển Đông. Đã đến lúc Việt Nam thảo luận với Trung Quốc nhằm hủy bỏ, hoặc đơn phương hủy bỏ văn kiện “”Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” để mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn trong việc bảo vệ chủ quyền của đất nước ở Biển Đông nói chung và Bãi Tư Chính nói riêng.    
......

Bao giờ đất nước đứng lên?

Tân Phong – Web Việt Tân Từ Hong Kong Hôm 21 tháng Chín, 2019, cuộc đấu tranh của những thanh thiếu niên Hong Kong bước sang ngày thứ 105. Mạng xã hội lan truyền đoạn phỏng vấn một thanh niên trẻ Hong Kong lý do mà anh tham gia cuộc biểu tình lịch sử này. Câu trả lời của anh thực sự xúc động lòng người. “…Tôi sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì cuộc đấu tranh này. Đơn giản vì đây là xứ sở của chúng tôi. Tại sao chúng tôi không đấu tranh vì nó? Tại sao chúng tôi không chiến đấu cho xứ sở của mình? Hãy nhìn xung quanh đây, những thanh niên này, tất cả họ sẽ trở thành nô lệ. Năm 2047 sẽ tới và họ khi đó đã ở tuổi trung niên, tất cả sẽ là nô lệ” Cho đến bây giờ, cuộc đấu tranh của người Hong Kong đã cuốn hút hầu như toàn bộ người dân Hong Kong tham gia và ủng hộ, bất kể tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp, giai cấp. Đỉnh điểm của cuộc biểu tình vào ngày 17 tháng Sáu, 2019 có tới hơn 2 triệu người đã xuống đường. Kéo dài suốt hơn ba tháng qua, liên tục các cuộc biểu tình như những đợt triều dâng không ngơi nghỉ. Cuộc sống ở Hong Kong đã thay đổi hoàn toàn. Học sinh bãi khóa, thày cô giáo xuống đường cùng học sinh, sinh viên. Giới luật sư, bác sĩ, công nhân, kỹ sư,… tổ chức biểu tình, đình công luân phiên. Xã hội Hong Kong đã được chuyển biến nhanh chóng một cách kỳ lạ để thích ứng cho một đấu tranh trường kỳ. Hàng trăm những tổ chức, đội nhóm bí mật phụ trách các công tác hậu cần, kinh tài, truyền thông, vận động quốc tế, địch vận, y tế… cho đến tuyến đầu các cuộc biểu tình là những thanh niên dũng cảm không hề sợ hãi. Hãy đọc “tuyên ngôn” của họ trong cuộc đấu tranh này để hiểu rằng họ sẵn lòng hy sinh cho Tự Do. “…Vì những giọt nước mắt của chúng ta rơi trên mảnh đất này. Vì những nỗi thống khổ của chúng ta trong cảnh hỗn loạn này. Chúng ta ngẩng cao đầu cất tiếng hát hào hùng. Hy vọng để Tự Do sẽ mọc rễ ở đây. Vì nỗi sợ hãi hiện ra trong đầu. Vì hy vọng mà chúng ta tiến lên. Chúng ta đi trong máu của những người đã hy sinh. Hãy để Tự Do tỏa sáng ở Hong Kong… – Glory to Hong Kong.” Bất chấp đàn áp ngày một tàn bạo dã man hơn của lực lượng hắc cảnh, côn đồ từ Trung Quốc đại lục, máu đã đổ, hàng trăm thương vong và khoảng 1.300 người bị bắt giữ, Hong Kong vẫn biểu tình kiên cường, mạnh mẽ, uyển chuyển đúng như phương châm của họ “BE WATER”. Nhìn những thanh niên còn rất trẻ bị bắt, bị đánh đập tàn nhẫn, bị trói giật khuỷu tay, nhưng tất cả ánh mắt, thần thái gương mặt đều toát lên sức mạnh đức tin đến kinh ngạc, điềm nhiên như không. Họ không hề run sợ. Tất cả đều là những tông đồ sẵn sàng bước lên đoạn đầu đài – sẵn sàng chết cho Tự Do. Một dân tộc như thế, một cộng đồng như thế thì không một sức mạnh đen tối nào có thể khuất phục. Dân tộc đó, cộng đồng đó xứng đáng có được Tự Do, Thịnh Vượng. … nhìn về Việt Nam Hôm qua, 21 tháng Chín, 2019, hàng trăm thanh niên Việt Nam xếp hàng dài trước các cửa hàng Bitexco để chờ mua những đôi giày mới Adidas hiệu Yeezy Boost 350 V2 Cloud White có giá gần chục triệu đồng/đôi. Họ đã phải xếp lượt đăng ký từ 4-5 ngày trước đó. Cách đây không lâu, khi những chiếc điện thoại iPhone XS đầu tiên được bán ở iPhone Store tại Singapore, những đoàn người Việt cũng xếp hàng qua đêm để dành mua. Hầu hết những người trẻ ở đây đều ăn mặc rất thời thượng, những “set” đồ trị giá hàng ngàn Mỹ kim, hầu hết chỉ cắm cúi vào màn hình những chiếc smartphone đắt tiền chơi game hoặc ngó nghiêng với điệu bộ thất thần, đờ đẫn. Có thể dễ dàng biết họ xuất thân từ những gia đình có kinh tế rất khá giả, giàu có ở Việt Nam. Những hình ảnh này thật trái ngược với các thanh niên ở Hong Kong. Giới trẻ Việt Nam đa phần đều không quan tâm tới chính trị, sự hiểu biết về xã hội và luật pháp nông cạn một cách đáng kinh ngạc. Tuy vậy, họ thường thích thể hiện tình yêu đất nước bằng cách cổ vũ nhiệt thành những trận cầu của đội tuyển quốc gia, tổ chức đua xe và hò hét điên cuồng “Việt Nam vô địch”. Họ cũng rất quan tâm đến những thần tượng Kpop và cuồng loạn đón chào, khóc lóc, ôm hôn cái… ghế ngồi của thần tượng khi có thể. Nhưng nếu để nói về những vấn đề về chính trị, về xã hội, môi trường thì họ hờ hững kỳ lạ. Tất nhiên, không phải tất cả đều như thế. Nhưng số người trẻ quan tâm đến các vấn đề chính trị xã hội là thiểu số. Quan điểm phổ biến rằng hãy lo cho cái “nồi cơm” của nhà mình trước và mọi việc đã có đảng và nhà nước lo. Họ chấp nhận thực tế rằng tất cả quan chức của bộ máy nhà nước đều tham nhũng và hãy “khôn ngoan” lựa chọn phe nhóm nào mạnh nhất để “theo đóm ăn tàn”. Tính thực dụng đến bỉ tiện của những thế hệ thấm nhuần “đạo đức cách mạng” đã được di truyền cho những thế hệ sau một cách triệt để. Đã hơn hai tháng qua, Trung Quốc cho tàu Hải Dương 8 cùng hạm đội hộ tống xuống bãi cạn Tư Chính thuộc tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu để thăm dò trữ lượng dầu khí và chuẩn bị lắp đặt giàn khoan ngay trong vùng biển thuộc quyền tài phán của Việt Nam. Vào đúng ngày 2 tháng Chín, 2019, Trung Quốc đã bắn thẳng vào giàn khoan DK1/18 gây thương vong cho lực lượng hải quân đóng trú tại đây. Thiếu tá Nguyễn Xuân Tài, quê Quảng Bình hy sinh nhưng nhà cầm quyền hèn hạ đến mức không dám công bố mà lấy lý do chiến sĩ bị “nhồi máu cơ tim”. Trước áp lực của Trung Quốc và rủi ro xung đột vũ trang này, Repsol đã chính thức từ bỏ các dự án liên doanh với Việt Nam. Toàn bộ hệ thống chính trị Việt Nam tê liệt. Ngoài mấy lời phản đối, đề nghị, gửi công hàm ngoại giao rồi… câm nín. Đội quân có lực lượng lớn nhất Đông Nam Á, với hơn 400 tướng lĩnh, kinh phí để nuôi hàng năm lên tới 30% GDP quốc gia thực sự là đồ phế vật. Không một quan chức chính phủ, đảng, quân đội nào đứng lên lên án kẻ xâm lược. Sự hèn hạ, vô liêm sỉ của giới chức cầm quyền CSVN đã tới cùng cực. Ngày 21 tháng Chín, 2019 đã gần một tháng kể từ thảm họa cháy nhà máy Rạng Đông gây ra tình trạng phơi nhiễm thủy ngân diện rộng trên địa bàn Hà Nội khiến hàng trăm người nhiễm độc và hàng ngàn hộ gia đình đứng trước rủi ro cao về ô nhiễm nghiêm trọng nhưng nhà cầm quyền không có bất cứ động thái hay giải pháp nào bảo vệ sức khỏe người dân ngoài những phát ngôn sáo rỗng, ngụy biện quẩn quanh và dối trá. Kỳ lạ hơn nữa, những cư dân ở khu vực bị phơi nhiễm độc chất cũng không có động tác nào kiến nghị, đấu tranh cho quyền lợi cho chính họ ngoài việc… chuyển nhà đi nơi khác ở. Thử hỏi, ngay cả những vấn đề liên quan chính sức khỏe, tính mạng của họ mà không màng tới, không có hành động nào để tự mình bảo vệ thì quả thực không còn gì để nói. Họ xứng đáng thân phận của nô lệ? Điều gì đã biến những con người này thành giống loài bàng quan, vô tri tới mức không còn cả bản năng sinh tồn trước những mối nguy hiển hiện? Cũng hôm 21 tháng Chín, 2019, đi qua vùng cửa sông Bạch Đằng, nhìn dòng sông mênh mông mải miết chảy ra biển Đông, cúi đầu nghe tiếng sóng tưởng nghe ngàn vạn tiếng quân reo từ quá khứ hào hùng của cha ông mà thấy lòng uất nghẹn. Cả một dải non sông gấm vóc, “bản dư đồ ông cha nhọc khó” mấy ngàn năm đang bị dẫm đạp, bị ô nhục vì những kẻ cầm quyền đang tâm mãi quốc cầu vinh. Cả một dân tộc trong cơn mê sảng, lặn ngụp trong vũng lầy không lối thoát. Ngước mắt nhìn lên thấy một vầng thái dương đỏ như cục máu bầm mà tự hỏi “Bao giờ đất nước đứng lên?” Tân Phong  
......

TNLT Nguyễn Văn Hóa tố cáo bị cán bộ quản giáo dọa cắt gân chân

RFA| Tù chính trị trẻ Nguyễn Văn Hóa, người đang thụ án 7 năm tù giam với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”, lên tiếng tố cáo anh bị một cán bộ quản giáo thuộc phân trại K1, trại giam An Điềm, tỉnh Quảng Nam, dọa cắt gân chân hồi tháng 7 trong thời gian bị giam riêng. Bà Nguyễn Thị Huệ sau cuộc thăm gặp em trai mình hôm 20 tháng 9 năm 2019 nói với Đài Á Châu như sau: “Vào thời điểm tháng 7, khi mà Hóa đang ở bên K1 thì có cán bộ ở đây cũng có hành động dọa nạt, đòi cắt gân chân của Hóa. Giam riêng thì Hóa có nói thì bị ở một mình trong phòng từ 15-20m2. Trong phòng họ giam cả ngày lẫn đêm, vệ sinh và ăn uống đều ở trong phòng giam riêng.” Cũng theo chị gái của Nguyễn Văn Hóa, trong thời gian 4 tháng bị giam riêng biệt, anh bị nhốt hoàn toàn trong phòng, không được phép ra ngoài hít thở khí trời như những người khác đồng thời có camera theo dõi mọi sinh hoạt 24/24. Phóng viên gọi điện thoại cho trại giam An Điềm theo số điện thoại được phổ biến trên Internet nhưng không thể kết nối. Theo người tù bị tuyên án về an ninh quốc gia này, anh mong muốn được gia đình xem xét kháng cáo lên Giám đốc thẩm vụ án của mình. Nguyễn Văn Hóa cũng đồng thời đề nghị đại diện các Đại sứ quán của các nước phát triển đến thăm những tù nhân lương tâm đang thụ án tại đây, với mong muốn nói lên nguyện vọng chính đáng cũng như thực trạng giam giữ các tù nhân nơi này. Anh Nguyễn Văn Hóa, sinh năm 1995, là phóng viên cộng tác với Đài Á Châu Tự Do ở Việt Nam, anh là người tích cực đưa tin, phỏng vấn những người dân ở vùng chịu thảm họa môi trường do Formosa gây nên hồi năm 2016. Đầu năm 2017, Hóa bị công an bắt giữ khi đang quay phóng sự gần khu vực tòa án thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Trong một bức thư gửi cho gia đình anh nói mình bị công an “bắt cóc” 9 ngày và giam giữ trong một khách sạn sau đó mới có lệnh bắt chính thức. Đến ngày 27/11 cùng năm anh bị tuyên án 7 năm tù giam với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”.  
......

Hậu quả từ một chính sách

Đỗ Ngà| Ngày 18/05/2019. Trên báo Vnexpress có bài “Vì sao tội phạm ma tuý quốc tế chọn Việt Nam để tập kết hàng?”. Trong bài có đoạn clip mô tả về đường dây buôn bán hàng tấn ma túy đá. Cũng trong bài này, phóng viên có đặt câu hỏi với với ông đại tá Vũ Văn Hậu – Cục phó Cảnh sát điều tra về tội phạm ma tuý, Bộ Công an rằng, tại sao tội phạm quốc tế chọn Việt Nam tập kết mà túy? Và câu trả lời của ông này theo tôi là rất buồn cười. Ông ta nói dài nhưng nói gọn lại thì có 3 ý thế này: Thứ nhất, đó là do biên giới Việt Nam có địa hình đồi núi; thứ nhì TP. HCM là thành phố năng động nên hút nhiều ma túy; và thứ 3 là do chính sách hải quan thông thoáng tạo kẽ hở cho ma túy lọt vào. Biên giới là vùng đồi núi thì hầu như nước nào cũng có. Còn nói về năng động thì TP.HCM chẳng là gì so với nhiều thành phố khác trên thế giới như Singapore, HongKong, Tokyo, Seoul vv… Vả lại chuyện năng động và chuyện tiêu thụ ma túy cao chẳng có mối liên hệ gì cả. Và cuối cùng là, chính sách thông thoáng không có nghĩa là có kẽ hở. Thông thoáng là thủ tục nhanh gọn, nhưng việc kiểm hàng kỹ và đúng trách nhiệm thì chẳng có hàng lậu nào có thể lọt qua cả. Còn việc ma túy lọt qua là bởi yếu tố con người, là do nhân viên hải quan hoặc không làm tròn trách nhiệm hoặc tiếp tay cho tội phạm. Ông đại tá công an này đã đổ thừa để phủi trách nhiệm cho ngành ông ta, cho đảng của ông ta mà thôi. Chuyện đổ thừa này nó tựa như trước đây, chính quyền CS đã đổ thừa rằng “tệ nạn xã hội cao là do mặt trái của cơ chế thị trường” vậy. Kinh tế Việt Nam rất kém, thu nhập đầu người chỉ có 2.400 đô mỗi người/năm. Một con số rất thấp so với những nước có mức trung bình. Bình quân đã thấp, mà tài sản quốc gia chỉ tập trung vào túi quan chức, túi những doanh nghiệp sân sau, và những túi của đám doanh nghiệp lừa đảo dựa hơi chính quyền như Alibaba. Đất nước nghèo, mà sự chênh lệch giàu nghèo vô cùng lớn thì tất nhiên đa phần người dân là rất nghèo khổ. Bần cùng thì ắt sinh đạo tặc, nước nghèo ắt tệ nạn tăng là điều tất yếu. Vì vậy tệ nạn ma túy trong giới bình dân sẽ tăng là đương nhiên. Giáo dục thất bại dẫn đến đạo đức xã hội ngày một xuống thấp, tỷ lệ lớp trẻ sa ngã ngày càng cao. Người ta nói, ở Việt Nam muốn chơi ma túy không bao giờ sợ thiếu ma túy mà chỉ sợ thiếu tiền. Ma túy ở Việt Nam có đủ để cung cấp cho mọi giới từ thượng vàng đến hại cám. Nếu có ít tiền thì chắt cóp mua tép ma túy loại rẻ tiền cùng ống tiêm chích choác ở những xó xỉnh như khu nhà hoang, gầm cầu vv.. Còn giàu thì chơi ma túy đá đắt tiền và kèm theo đó là những hoạt động trụy lạc mang tính bầy đàn tại những nơi sang trọng như ở các biệt thự hay ở khách sạn 4 sao, 5 sao vv… Mới sáng nay, sáng ngày 22/09/2019 công an Đồng Nai đã phát hiện ổ ma túy gồm 150 con nghiện chơi ma túy đá tại bar Ozone trong khách sạn Central Park, TP Biên Hòa. Kinh khủng! Như vậy qua đây chúng ta thấy gì? Kinh tế yếu và giáo dục kém của Việt Nam đã góp một phần trong việc gia tăng người nghiện, điều đó dẫn tới Việt Nam là một thị trường tiêu thụ ma túy đầy tiềm năng với bọn tội phạm ma túy. Đó chính là 1 trong những lý do mà bọn tội phạm ma túy quốc tế chọn Việt Nam làm nơi tập kết ma túy. Và thực tế, ma túy bây giờ được sản xuất và buôn bán ở Việt Nam đã được tính bằng đơn vị là tấn chứ không phải là tính bằng đơn vị bánh (khoảng 350 gram), hoặc ký như trước đây nữa. Thị trường tiềm năng chỉ là một nguyên nhân, còn nguyên nhân quan trọng nhất là ở đâu? Chắc mọi người vẫn chưa quên vụ phát hiện xưởng sản xuất ma túy vào 10/09 mới đây. Nhóm người Trung Quốc là những nhân vật chính trong vụ này. Chỉ một nhóm thôi, chúng phát triển như những doanh nghiệp lớn vậy, lập cơ sở khắp nơi như ở Kon Tum, Bình Dương, Bình Định, Ninh Thuận, và Sài Gòn. Với tang vật đến 13 tấn ma túy và 20 tấn thiết bị nhưng bọn này được miễn tội hình sự và chỉ bị phạt hành chính cho có. Có thể khẳng định rằng, với chính sách này của ĐCS thì Người Trung Quốc sẽ đóng vai trò là cái phiễu để tội phạm quốc tế rót ma túy vào Việt Nam. Với sự ưu ái của ĐCS dành cho người mang quốc tịch Tàu Cộng Sản như vậy, nhiều người đã nghĩ rằng, chỉ có nguồn ma túy từ Trung Quốc mới hoành hành Việt Nam. Nghĩ thế là đúng nhưng chưa đủ. Chính sách ưu tiên tội phạm Tàu như thế tất nhiên sẽ được tội phạm quốc tế tận dụng một cách triệt để. Tận dụng bằng cách nào? Đó là, bọn tội phạm quốc tế sẽ thuê người Trung Quốc đứng ra hoạt động buôn lậu và sản xuất ma túy tại Việt Nam. Khi bị bắt, những người này chỉ bị phạt hành chính và trả về Trung Quốc, thế là an toàn. Với dân số đến 1,4 tỷ, thì thành phần nghèo đói vô công rỗi nghề ở Trung Quốc là rất đông, cộng thêm nữa là tính tham lam của người Tàu Cộng Sản cũng rất lớn, nên tội phạm ma túy sẽ tìm cách thuê bọn này sang Việt Nam hành nghề sản xuất và buôn bán ma túy thôi. Cho nên nói người Tàu Cộng Sản chính là cái phểu để tội phạm quốc tế rót ma túy vào Việt Nam là vậy. Nếu tại một quốc gia mà có dân chơi ma túy đang phát triển mạnh tạo ra một thị trường tiêu thụ đầy tiềm năng, cộng thêm vào đó là nơi đây, tội phạm ma túy chỉ bị phạt hành chính thì thử hỏi, có bọn tội phạm ma túy quốc tế nào không thèm muốn không nhỉ? Việt Nam sẽ là cái sọt rác đựng tội phạm cho Trung Quốc và chứa luôn tội phạm thế giới ăn theo. Kết quả có được như vậy là bởi “chính sách đúng đắng của đảng” mà ra cả. Hãy để đảng lo đi, mình đừng lo hén! Tham khảo: https://vnexpress.net/…/150-nguoi-choi-ma-tuy-trong-khach-s… https://vnexpress.net/…/vi-sao-toi-pham-ma-tuy-quoc-te-chon…  
......

Huế - Bác sĩ gạ tình không được thì đánh người !

Ảnh Lê Quang Huy Phương Le Dung Vova| Ngày 18/9/2019 Cô sinh viên thực tập tên Thu Thanh , quê ở TX Hương Trà - Huế. Bị Bác sỹ da liễu Lê Quang Huy Phương đánh nhập viện. Nguyên nhân là: Bác Sỹ Lê Quang Huy Phương đã gạ tình cô bé Sinh Viên này và bị từ chối và nổi máu đàn bà, động tay động chân quánh sơ sơ làm cô bé nhập viện. Hiện tại vẫn còn đang điều trị tại khoa hậu phẫu. Được biết, BS Phương là con trai của Bác sỹ Thạch có phòng khám tư ở địa chỉ "155 Phạm Văn Đồng, Vỹ Dạ, Thành phố Huế, Thừa Thiên Huế". Đây không phải là lần đầu BS nổi máu dê, gạ tình để chịch các em thực tập sinh. Có lẽ lần này BS đã gặp sự phản kháng mạnh mẽ của em sinh viên thực tập này và đánh em ấy. Theo thông tin được biết nhà cô gái ấy thuộc diện nghèo khó, muốn được cuộc sống tốt hơn. Ai ngờ lại gặp con bs 75 này. Sau vụ việc này, không hiểu bác sỹ Phương dâm làm kiểu gì mà tất cả lại im lặng đáng sợ. Sự việc này làm dấy lên cái đạo đức và nghề nghiệp của một người bác sĩ chân chính trong một xã hội. Làm ảnh hưởng tới danh tiếng của các bác sỹ khác. Mong mọi người đọc được hãy copy và chia sẽ cho tất cả mọi người đều biết trong ngành Y có một thằng giang hồ mang áo bác sỹ. Bát nháo quá, y đức gì như vậy ? Ps : báo cũ từ bảy tám năm trước đã viết về cha con Bs này rồi, công cầm dao chém người nữa !
......

Phái đoàn USCRIF gẵp gỡ đại diện dân oan vườn rau Lộc Hưng

Hình ảnh đại diện bà con dân oan VRLH chụp cùng Phái đoàn Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ. Từ trái qua phải: Ông Cao Hà Chánh, Phạm Thanh Nghiên, Cao Hà Trực, bà Anurima Bhargava- Uỷ viên, ông Dominic Nardi và bà Tina L. Mufford. (Phạm Thanh Nghiên) Trưa ngày 17/9/2019, phái đoàn Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) đã có cuộc gặp gỡ với một số đại diện của dân oan Vườn rau Lộc Hưng. Cuộc gặp nhằm mục đích tìm hiểu về sự kiện nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phá huỷ 503 căn nhà và cưỡng chiếm mảnh đất VRLH hồi đầu tháng 1/2019. Đặc biệt là ảnh hưởng, hậu quả sau biến cố trên đối với đời sống tôn giáo của người dân tại khu đất này. Phía USCIRF gồm Uỷ viên Anurima Bhargava. Hai nhân viên là bà Tina L. Mufford và ông Dominic Nardi. Về phía Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ có ông Gaetan W. Dambergott- Viên chức chính trị, người mới nhậm chức tại Sài Gòn. Đại diện cho bà con dân oan VRLH có ông Cao Hà Chánh, Cao Hà Trực và tôi, Phạm Thanh Nghiên, vừa với tư cách một cư dân Vườn rau và là một blogger độc lập. Cuộc gặp được diễn ra tại một nhà hàng thuộc quận 1, gần trụ sở Lãnh sự quán vì phái đoàn USCIRF mời chúng tôi ăn trưa trong lúc trao đổi công việc. Chúng tôi đã trình bày về sự kiện ngày 4 và 8/1, về thảm cảnh mà hàng trăm con người mất nhà mất đất đang phải gánh chịu. Đoàn Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ bày tỏ sự quan tâm đặc biệt đối với đời sống tôn giáo của bà con Lộc Hưng sau khi mảnh đất này bị phá huỷ và cưỡng chiếm. Kết thúc buổi làm việc, chúng tôi có trao cho phải đoàn những tài liệu cần thiết liên quan đến sự kiện Vườn rau Lộc Hưng. Xin chia sẻ thêm một chi tiết đáng chú ý. Trong khi chúng tôi ăn trưa và trao đổi công việc trong nhà hàng thì an ninh mật vụ cũng dọn chỗ rình mò, thập thò ở bên ngoài. Đoàn USCIRF ra về trước, dân oan chúng tôi rời nhà hàng ít phút sau đó. Khi chúng tôi vừa bước ra thì lập tức từ phía bên kia đường, nhiều kẻ lạ mặt đồng loạt giơ điện thoại lên quay phim chụp hình. Một số kẻ bám theo chúng tôi bằng xe gắn máy. Tuy nhiên, anh em chúng tôi đã cắt được đuôi. Một ngày sau đó (18/9) , phái đoàn cũng có buổi gặp gỡ với một số Chức sắc tôn giáo thuộc Hội đồng Liên tôn tại Chùa Giác Hoa. Đại diện phía Hội đồng Liên tôn cũng đã trao cho phái đoàn một Bản phúc trình, tóm tắt các vi phạm về tự do tôn giáo tại VN. Đồng thời nêu một số kiến nghị đối với đoàn USCIRF. Cùng ngày, phái đoàn cũng đã đến thăm Đức Tăng thống Thích Quảng Độ thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại chùa Từ Hiếu- Sài Gòn. Vì lý do tế nhị nên thông tin này đã đến trễ 5 ngày so với sự kiện đã diễn ra. (Hình ảnh đại diện bà con dân oan VRLH chụp cùng Phái đoàn Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ. Từ trái qua phải: Ông Cao Hà Chánh, Phạm Thanh Nghiên, Cao Hà Trực, bà Anurima Bhargava- Uỷ viên, ông Dominic Nardi và bà Tina L. Mufford. #vuonraulochung Ha Chanh Cao, Hà Trực Nguồn tin; Phạm Thanh Nghiên Lộc Hưng 22/09/2019
......

Đất nước không phải là của hồi môn của ai đó

Nguyen Ngọc Chu ĐẤT NƯỚC KHÔNG PHẢI LÀ CỦA HỒI MÔN CỦA AI ĐÓ MÀ ĐEM BIẾU TẶNG CHO TRUNG QUỐC... "BIẾT CHẾT MÀ VẪN CỨ KÝ" 1. Báo Tuổi trẻ ngày 21/09/2019 đăng bài “Đường sắt nghìn tỉ Cát Linh - Hà Đông, biết không hiệu quả vẫn làm” với lời dẫn “Cách đây 11 năm, khi lập dự án đầu tư tuyến đường sắt Cát Linh - Hà Đông, Bộ GTVT đã biết dự án không hiệu quả kinh tế nhưng các bên liên quan vẫn ngó lơ để dẫn tới tuyến đường sắt đô thị nghìn tỉ dở dang, ngổn ngang như hiện nay”. Tiếp theo báo đã liệt kê ra các số liệu, một trong số đó là đã cắt ngọn đút túi trước 2 658 tỷ đồng : “đến hết tháng 6-2018, số vốn rót vào đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông theo báo cáo của chủ đầu tư khoảng 11.337 tỉ đồng, nhưng kết quả kiểm toán chỉ ghi nhận khoảng 8.679 tỉ đồng đã đầu tư vào dự án”. Đường sắt Cát Linh – Hà Đông là sự mất mát to lớn về kinh tế, là biểu tượng ô nhục của sự hợp tác với Trung quốc mà nhân dân sẽ đời đời nguyền rủa. Không muốn nói thêm nữa, vì càng nói càng đau lòng, càng nói càng căm phẫn những kẻ đã đưa đến cho Đất Nước những tai họa mà bắn chúng đi cũng không hả giận. 2. Biết trước chết mà vẫn ký không chỉ có đường sắt Cát Linh – Hà Đông. Trước nữa, ông Nông Đức Mạnh đã hứa dành Bô xít Tây Nguyên cho Trung Quốc. Đến mức cả Đại tướng Võ Nguyên Giáp viết thư cũng bỏ ngoài tai. Và Quốc Hội cũng bó tay vì đó là dự án của TBT Nông Đức Mạnh đã hứa trước dành cho Trung quốc. 3. Gần đây nữa, khi Việt Nam trao trả hàng trăm người Trung quốc phạm tội ở Việt Nam cho phía Trung quốc mà không xét xử theo luật pháp Việt Nam, thì mới ngã ngửa ra cái gọi là “Hiệp định Hợp tác về dẫn độ” đã ký với Trung quốc tít từ 2015. Đây là một Hiệp định mở đường cho Trung quốc đưa người sang phạm tội ở Việt Nam. Trên thực tế, người Trung quốc đã sang Việt Nam sản xuất hàng tấn ma túy ở Việt Nam để hủy diệt người Việt Nam mà không bị trừng trị. Việt Nam sẽ phải căng lực lượng đối phó với tội phạm do Trung quốc đưa sang đến mức kiệt sức. Hiệp định này không ở mức bất lợi, mà là ở mức tai họa. ĐẤT NƯỚC KHÔNG PHẢI LÀ CỦA HỒI MÔN CỦA AI ĐÓ 4. Hiện nay, toàn dân đang lo lắng về đường bộ cao tốc Bắc – Nam. Có phải có cung đoạn cũng đã được hứa hẹn trước dành cho Trung quốc? Rồi tiếp đến nữa là đường sắt tốc độ cao Bắc – Nam? Đường sắt Hà Khẩu – Lao Cai – Hà Nội – Hải Phòng? 5. Còn bao nhiêu điều đã ký kết với Trung quốc mà người dân không biết? Đất Nước này không phải là của hồi môn của ai đó mà đem biếu tặng cho Trung quốc.  
......

Cuộc khủng hoảng sắp tới của chế độ độc đảng Trung Quốc

Minxin Pei - Biên dịch: Phan Nguyên| Vào ngày 1 tháng Mười năm nay, để đánh dấu 70 năm ngày quốc khánh nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Chủ Tịch Tập Cận Bình sẽ có bài phát biểu nhằm ca ngợi thành tích của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kể từ năm 1949. Nhưng bất chấp sự tự tin và lạc quan rõ ràng của ông Tập, các thành viên trên dưới của  Đảng ngày càng lo lắng cho triển vọng tương lai của chế độ – với những lý do chính đáng. Vào năm 2012, khi Tập lên nắm quyền lãnh đạo ĐCSTQ, ông đã hứa rằng Đảng sẽ cố gắng mang lại những thành công vĩ đại trước thềm hai lễ kỷ niệm một trăm năm sắp tới, đó là ngày thành lập ĐCSTQ vào năm 1921 và ngày quốc khánh nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào năm 1949. Nhưng một sự suy giảm kinh tế dai dẳng và căng thẳng gia tăng với Hoa Kỳ có thể sẽ làm xáo trộn tâm trạng của ĐCSTQ trong lễ kỷ niệm năm 2021. Và chế độ độc đảng thậm chí có thể không tồn tại được cho đến năm 2049. Mặc dù về mặt kỹ thuật không có giới hạn thời gian đối với một chế độ độc tài, nhưng ĐCSTQ đang đến gần với giới hạn tuổi thọ dành cho chế độ độc đảng. Đảng Cách Mạng Thể Chế Mexico từng nắm giữ quyền lực trong 71 năm (1929-2000); Đảng Cộng Sản Liên Xô cầm quyền trong 74 năm (1917-1991); và Quốc Dân Đảng ở Đài Loan nắm quyền trong 73 năm (từ 1927 đến 1949 ở đại lục và từ 1949 đến 2000 tại Đài Loan). Chế độ Bắc Triều Tiên, một triều đại gia đình trị kiểu Stalinist đã cai trị 71 năm, hiện là đối thủ cạnh tranh đương thời của ĐCSTQ. Nhưng các mẫu hình lịch sử không phải là lý do duy nhất khiến ĐCSTQ phải lo lắng. Các điều kiện cho phép chế độ phục hồi sau các thảm họa tự gây ra của chủ nghĩa Mao và trở nên thịnh vượng trong bốn thập niên qua phần lớn đã được thay thế bởi một môi trường ít thuận lợi hơn – và một số khía cạnh đã trở nên nhiều thù địch hơn. Mối đe dọa lớn nhất đối với sự tồn tại lâu dài của Đảng nằm ở cuộc chiến tranh lạnh đang diễn ra với Mỹ. Trong phần lớn thời kỳ hậu Mao, các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã giấu mình trên trường quốc tế, cố gắng tránh xung đột trong khi xây dựng sức mạnh trong nước. Nhưng đến năm 2010, Trung Quốc đã trở thành một cường quốc kinh tế, theo đuổi chính sách đối ngoại ngày càng phô trương cơ bắp. Điều này đã làm bất an Hoa Kỳ, nước đã bắt đầu dần dần chuyển từ chính sách can dự sang chính sách đối đầu vốn đã rõ ràng hiện nay. Với khả năng quân sự, công nghệ, hiệu quả kinh tế vượt trội cùng mạng lưới liên minh (vẫn mạnh mẽ bất chấp sự lãnh đạo mang tính phá hoại của Tổng Thống Donald Trump), Mỹ có nhiều khả năng thắng thế trong cuộc chiến tranh lạnh Trung-Mỹ hơn so với Trung Quốc. Mặc dù chiến thắng của Mỹ có thể sẽ rất tốn kém, nhưng nhiều khả năng Mỹ sẽ định đoạt được số phận của ĐCSTQ. ĐCSTQ cũng phải đối mặt với những thách thức kinh tế lớn. Cái gọi là phép màu của Trung Quốc được thúc đẩy bởi một lực lượng lao động lớn và trẻ, đô thị hóa nhanh chóng, đầu tư cơ sở hạ tầng quy mô lớn, tự do hóa thị trường và toàn cầu hóa – tất cả các yếu tố này đã suy giảm hoặc biến mất. Những cải cách rốt ráo – đặc biệt là trong việc tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước không hiệu quả và chấm dứt các chính sách thương mại tân trọng thương – có thể duy trì đà tăng trưởng. Nhưng, dù hô hào cải cách thị trường hơn nữa, nhưng ĐCSTQ miễn cưỡng thực hiện chúng, thay vào đó lại bám vào các chính sách có lợi cho các doanh nghiệp nhà nước và gây hại cho các doanh nghiệp tư nhân. Do khu vực nhà nước đóng vai trò nền tảng kinh tế cho chế độ độc đảng, nên triển vọng các lãnh đạo ĐCSTQ sẽ đột nhiên ủng hộ cải cách kinh tế triệt để là mờ mịt. Xu hướng chính trị trong nước cũng đáng lo ngại tương tự. Dưới thời ông Tập, ĐCSTQ đã từ bỏ chủ nghĩa thực dụng, sự linh hoạt về ý thức hệ và lãnh đạo tập thể vốn đã rất hiệu quả trong quá khứ. Với sự áp dụng chủ nghĩa tân Mao của Đảng – bao gồm tuân thủ nghiêm ngặt ý thức hệ, kỷ luật tổ chức cứng nhắc và chế độ cai trị một người dựa trên việc gieo rắc nỗi sợ hãi – rủi ro của những sai lầm chính sách thảm khốc đang gia tăng. Chắc chắn là ĐCSTQ sẽ không chịu sụp đổ mà không nỗ lực đấu tranh chống lại điều đó. Khi sự kiểm soát quyền lực suy yếu dần, có lẽ Đảng sẽ cố gắng khơi dậy chủ nghĩa dân tộc trong số những người ủng hộ, đồng thời tăng cường đàn áp những người chống đối. Nhưng chiến lược này không thể cứu vãn nổi chế độ độc đảng của Trung Quốc. Mặc dù chủ nghĩa dân tộc có thể tăng cường sự ủng hộ dành cho ĐCSTQ trong ngắn hạn, năng lượng của nó cuối cùng sẽ tiêu tan, đặc biệt là nếu Đảng không thể tiếp tục cải thiện mức sống cho người dân. Và một chế độ phụ thuộc vào cưỡng ép và bạo lực sẽ phải trả giá đắt vì hoạt động kinh tế sẽ bị kìm nén, sự kháng cự của người dân gia tăng, chi phí an ninh leo thang, đi kèm với sự cô lập quốc tế. Đây không phải là bức tranh đáng phấn khởi mà ông Tập sẽ trình bày cho người dân Trung Quốc vào ngày 1 tháng Mười tới. Nhưng không có liều lượng dân tộc chủ nghĩa nào có thể thay đổi được thực tế rằng sự tan rã của chế độ ĐCSTQ hiện đang đến gần hơn bao giờ hết kể từ khi kết thúc thời đại của Mao. Minxin Pei là giáo sư ngành quản trị chính quyền của Đại học Claremont McKenna và là tác giả cuốn China’s Crony Capitalism. Nguyên bản Anh ngữ: “The Coming Crisis of China’s One-Party Regime”, Minxin Pei, Project Syndicate, 20/09/2019. Biên dịch: Phan Nguyên Nguồn: Nghiên Cứu Quốc Tế  
......

Phẩm giá quốc gia trước chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh

Nguyễn Hiền - (VNTB)| Chúng ta sẽ không ‘dạy cho Trung Quốc một bài học’, nhưng chúng ta có đủ phẩm giá và tư cách của một dân tộc tồn tại hiên ngang và bất diệt trong hàng ngàn năm, một dân tộc không thể bị đồng hóa trước nhiều thủ đoạn, mưu đồ của Bắc Kinh. Và chúng ta sẽ tiếp tục viết nên những bài học dành cho chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh trong thời hiện đại. Trung Quốc trắng trợn tuyên bố, Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí đơn phương tại Bãi Tư Chính, có tên tiếng Anh là Vanguard Bank.   Trung Quốc ngang nhiên coi hành động chấp pháp bảo vệ chủ quyền Việt Nam là ‘vi phạm chủ quyền của Trung Quốc ở Nam Hải (cách Trung Quốc gọi Biển Đông).’   Trung Quốc hợm hĩnh coi hành động khai thác dầu khi một cách hợp pháp tại Bãi Tư Chính của Việt Nam là ‘vi phạm nghiêm trọng các quyền và lợi ích của Trung Quốc, đồng thời vi phạm các thỏa thuận song phương giữa Trung Quốc và Việt Nam.’   Trung Quốc, một quốc gia không tôn trọng luật pháp quốc tế nhưng ngược ngạo trích dẫn Điều 5 của DOC và UNCLOS để yêu cầu ‘Việt Nam phải ngay lập tức chấm dứt các hoạt động đơn phương và phải khôi phục hòa bình trong khu vực.’   Dã tâm của Trung Quốc bằng đường lối đối ngoại không trung thực và hoàn toàn bá quyền đã đặt vấn đề biến vùng không tranh chấp và thuộc hoàn toàn chủ quyền Việt Nam trở thành một nơi tranh chấp qua tuyên bố ‘sẵn sàng giải quyết các vấn đề liên quan thông qua các tham vấn hữu nghị với Việt Nam.’   Việt Nam không cần thứ ‘hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc’. Việt Nam là quốc gia có đầy đủ cơ sở pháp lý về chủ quyền tại Bãi Tư Chính, và vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ một sự tranh chấp nào tại khu vực này.   Chúng ta không chấp nhận mưu đồ của Trung Quốc, và càng không chấp nhận tuyên bố đầy kiêu căng và áp đặt của chính quyền Bắc Kinh. Chúng ta cần tuyên bố thẳng đó là tuyên bố phi lý, chà đạp lên tình hữu nghị của hai quốc gia, làm tổn hại lợi ích của nhân dân hai nước, và Việt Nam sẵn sàng đáp trả nếu Bắc Kinh vẫn coi đó là ‘vùng tranh chấp.’   Chúng ta yêu cầu một tuyên bố mạnh mẽ nhất từ giới lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam, trong đó, một tuyên bố từ Quốc Hội – cơ quan quyền lực thuộc về Nhân Dân là điều cần thiết lúc này. Thống nhất quan điểm ‘chống bọn bá quyền Trung Quốc ở vùng Biển Đônmg, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình.’   Chúng ta yêu cầu giới tinh hoa chính trị Việt Nam, bằng lương tâm và trách nhiệm cao nhất, phải sẵn sàng đồng hành cùng với Mỹ trong ‘sẵn sàng đương đầu với thách thức của Trung Quốc tại Ấn Độ-Thái Bình Dương.’ Sử dụng mọi biện pháp và phương thức để giữ gìn bằng được chủ quyền quốc gia tại Bãi Tư Chính. Trong đó minh bạch hóa, kịp thời hóa trong phản ảnh các hành động xâm phạm của Trung Quốc tại Bãi Tư Chính đến người dân thông qua 858 cơ quan báo chí in; 105 cơ quan báo điện tử; 207 trang thông tin điện tử tổng hợp của các cơ quan báo chí.   Chúng ta yêu cầu ông Chủ tịch nước, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng – với vị thế chính trị của mình phải cho thấy sự chính danh của ĐCSVN, Nhà nước Việt Nam trong bảo vệ chủ quyền quốc gia. Thông qua xác lập, và nâng cấp quan hệ Việt - Mỹ từ ‘Đối tác toàn diện’ lên thành ‘Đối tác chiến lược toàn diện’, hạ cấp quan hệ Việt - Trung từ ‘Đối tác chiến lược toàn diện’ xuống ‘Đối tác chiến lược.’ Điều này thể hiện bản lĩnh, ý chí và quan điểm cứng rắn của chính quyền đối với công cuộc bảo vệ lãnh thổ quốc gia, lòng tự tôn của một dân tộc tồn tại hàng ngàn năm chưa một lần khuất phục, và cho thấy ý thức vệ quốc vĩ đại nhất của dân tộc ta.   Chúng ta theo đuổi tầm nhìn và trật tự tự do với các quốc gia yêu chuộng tự do và hòa bình như Mỹ và các quốc gia phương Tây; chúng ta sẽ sẵn sàng đối kháng với một tầm nhìn và tham vọng bành trướng, sự trỗi dậy hòa bình giả tạo, sự đe dọa, áp đặt và bắt nạt từ Trung Quốc.   Chúng ta không thể đứng ngoài và phó mặc cho Mỹ trong tiến trình ‘không né tránh việc vạch trần và tranh cãi các hành động phá hoại trật tự quốc tế tự do và cởi mở, thúc đẩy hòa bình và thịnh vượng ở Ấn Độ-Thái Bình Dương trong nhiều thập kỷ.’ Bởi bảo vệ chủ quyền quốc gia là mệnh lệnh của dân tộc, là sự thức tỉnh tối đa của lợi ích quốc gia dựa vào những chuyển biến và bối cảnh của tình hình thế giới.   Quyền của chúng ta là quyền được thông tin về chủ quyền quốc gia.   Nghĩa vụ của chúng ta là bảo tồn toàn vẹn chủ quyền lãnh hải quốc gia.   Trách nhiệm của chúng ta là đồng hành cùng với nhau, chống lại bất kỳ một mưu đồ bán nước, phản nước hay sự ươn hèn trước chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc. Chúng ta sẽ không ‘dạy cho Trung Quốc một bài học’, nhưng chúng ta có đủ phẩm giá và tư cách của một dân tộc tồn tại hiên ngang và bất diệt trong hàng ngàn năm, một dân tộc không thể bị đồng hóa trước nhiều thủ đoạn, mưu đồ của Bắc Kinh. Và chúng ta sẽ tiếp tục viết nên những bài học dành cho chủ nghĩa bá quyền Bắc Kinh trong thời hiện đại.   Và đây là bài học ‘không bao giờ nhượng bộ, không bao giờ nhượng bộ, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ - trong bất cứ chuyện gì, dù vĩ đại hay nhỏ bé, lớn lao hay tầm thường - đừng bao giờ nhượng bộ, trừ  khi     bị thuyết phục bởi đức hạnh và lẽ phải. Không bao giờ thỏa hiệp trước thế lực. Không bao giờ khuất phục trước sức mạnh tưởng chừng áp đảo của kẻ địch.’ [*] Chú thích   [*] Câu nói của Thủ tướng Anh Winston Churchill.  
......

Thời Chó Má & Thằng Chó Đẻ

Sổ tay thường dân Tưởng Năng Tiến|   “Thời của tôi đang sống là thời chó má. Tin tôi đi, một trăm phần trăm là như thế đấy.” Vâng tôi tin “như thế” chứ. Chả những thế, tôi còn trộm nghĩ thêm rằng chính vì học theo gương của một Thằng Chó Đẻ nên đất nước mới phải trải qua cái Thời Chó Má thế này. Có đảng viên nào chưa thề “không ngừng học tập, rèn luyện, nâng cao trình độ kiến thức, năng lực công tác, phẩm chất chính trị, đạo đức cách mạng, có lối sống lành mạnh, đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, cơ hội, cục bộ, quan liêu, tham nhũng, lãng phí và các biểu hiện tiêu cực khác”? Trân Văn Truyện ngắn mới nhất của Vũ Thư Hiên (“Gặp Gỡ Ở Lưng Đèo”) viết về cuộc tao ngộ khá lạ kỳ của ông, với nhạc sỹ Đoàn Chuẩn, có đoạn hơi là lạ: “Trong gian ngoài cái quán có cái chõng tre đã ngả màu cánh gián, trên đó có ấm nước vối sứt vòi, mấy cái bát sành, vài nải chuối, mấy tấm bánh lá, mấy gói kẹo vừng, kẹo lạc, vài phong thuốc lào – hàng hoá muôn thuở của bất cứ quán ven đường nào…  Khi vắng chủ quán, khách vãng lai tự ăn tự uống, rồi tự bỏ tiền vào một cái hộp bánh quy đã rỉ sét, không có nắp. Hàng bày trên chõng đều có ghi giá, khi bằng bút chì, khi bằng mực tím, viết nguệch ngoạc trên một mẩu giấy. Nhiều quán trên mấy tỉnh lộ vùng núi cũng thế – người ta chẳng cần trông, khách không bao giờ ăn uống mà không trả tiền.” Tôi hỏi tác giả: – Chuyện xẩy ra năm nào, vậy anh? – Hồi 1950. – Còn cái quán thì ở đâu? – Giữa đèo Re, trên tuyến đường Tuyên Quang – Thái Nguyên. Lúc ấy mình đi kháng chiến mà. Kháng chiến chống Pháp thành công. Kháng chiến chống Mỹ cũng thế. Việt Nam thống nhất, giang sơn thu về một mối, Hà Nội trở thành thủ đô của cả nước. Mười bốn năm sau, năm 1989, một nhà văn từ miền Nam mới có dịp ghé thăm mảnh đất từng được mệnh danh là Thủ Đô Của Lương Tâm Nhân Loại. Ông nhận xét: “Lời ăn tiếng nói lễ độ cũng khó gặp, chứ đừng nói gì đến văn vẻ… Một cô gái có thể nói oang oang giữa chợ: – Nó rủ tao đi nhưng tao đ… đi. – Sáng nay mẹ mày qua xin lửa bố tao, bố tao đ… cho…” Một cái gì đó đã phá vỡ lòng tin của con người rằng xã hội luôn luôn cố gắng đem lại sự tốt đẹp cho mình, và chính mình phải có bổn phận phải gìn giữ các công trình xã hội để mình và mọi người cùng hưởng. Người ta thẳng tay cắt dây điện để bán lấy chút tiền, có thể đốt hết một kho hàng hoá để phi tang cho một vật ăn cắp không đáng là bao… con người đối xử với xã hội thô bạo như vậy chỉ vì xã hội đã đối xử với họ tệ quá. (Phạm Xuân Đài. Hà Nội Trong Mắt Tôi. California: Thế Kỷ,  1994). Một cái gì đó … là “cái gì” mà có thể “phá vỡ lòng tin” của cả một dân tộc đến độ “người ta có thể đốt hết một kho hàng hoá để phi tang cho một vật ăn cắp không đáng là bao” như thế? Trong một thời gian không ngắn, kéo dài đến vài thập niên, người ta vẫn thường được nghe báo đài nhà nước giải thích rằng “đó” là “do ảnh hưởng tàn dư của chế độ cũ” mà ra cả. Tôi cũng tin như thế cho mãi đến hôm 6 tháng 9 vừa qua. Hôm ấy, trong cuộc hội luận về vụ án Mobiphone/AVG (do BBC thực hiện) luật sư Trần Quốc Thuận mới có đôi lời nói khác: “Tàn dư gì bây giờ là gần 45 năm rồi? Những người này là do chế độ này đào tạo, mà bây giờ hư cỡ đó thì điều đó chứng tỏ là có vấn đề… Vụ đó cũng cho thấy rằng phẩm chất của những người lãnh đạo trong bộ máy nhà nước là có vấn đề, có những lỗ hổng nghiêm trọng, suy thoái nghiêm trọng, liên quan đến tướng lãnh, liên quan đến lãnh đạo, hàm thứ trưởng, bộ trưởng…” Lời khẳng định của vị cựu Phó Chủ Nhiệm Thường Trực Văn Phòng Quốc Hội, không dưng, khiến tôi chợt nhớ đến cái quán lưng đèo: Khi vắng chủ quán, khách vãng lai tự ăn tự uống, rồi tự bỏ tiền vào một cái hộp bánh quy đã rỉ sét, không có nắp. Hàng bày trên chõng đều có ghi giá, khi bằng bút chì, khi bằng mực tím, viết nguệch ngoạc trên một mẩu giấy. Nhiều quán trên mấy tỉnh lộ vùng núi cũng thế… Hoá ra những con người sinh ra và trưởng thành trong chế độ phong kiến và thực dân cũng không đến nỗi tệ hại gì cho lắm. Họ vẫn đủ tự trọng để bước vào một cái quán vô chủ, giữa núi rừng heo hút, ăn uống xong rồi tự động để lại tiền theo giá đã ghi. Cách hành sử của những Con Người Mới Xã Hội Chủ Nghĩa, sinh ra và trưởng thành trong lòng cách mạng – xem chừng – hơi khác. Ông Trần Thành Nam, một hành khách của con tầu Thống Nhất, tường thuật như sau: Ở một ga miền Bắc Trung bộ, tôi không nhớ ở đâu, hình như ở xứ Thanh, có một cô bé khoảng 14-15 đội lên tàu bán một rổ tép khô. Do đông người đi lại bán hàng va chạm, rổ tép khô của cô bé bị rơi đổ hết xuống sàn tàu, ngay trước mắt tôi và cách chỗ tôi ngồi chừng 1-2 mét… Cùng lúc đó, nhiều người xung quanh cũng đều xông vào, đa số cũng là những người bán hàng trên tàu như cô bé, xúm lại làm như tôi: vơ tép khô của cô bé gọn lại. Tôi cười nhìn mọi người và nghĩ: “Ồ, mọi người tốt quá! Thế mà mình đã nghĩ dân ta bây giờ không yêu quí nhau như trước nữa…” Chưa kịp nghĩ hết ý trên thì tôi đã đớ người ra khi nhìn thấy mọi người không bốc tép khô vào rổ cho cô bé như tôi mà cho vào những cái túi riêng của họ! Một loáng, sàn tàu đã sạch trơn không còn tí tép khô nào! Và mọi người thản nhiên bỏ đi với những túm tép khô vơ vét được của họ, như không có gì xảy ra… Cộng sản ở VN hiện nay (quĩ bảo hiểm xã hội, ngân hàng nhà nước, ngân quĩ quốc gia) xem ra đều đã trở thành những rổ tép khô – đã đổ – ráo trọi. Đất đai, thuộc quyền sở hữu của toàn dân, cũng thế. Cũng bị vơ vét hay cướp bóc một cách thản nhiên giữa ban ngày, ban mặt.   Bộ TT&TT dâng hương báo công nhiệm kỳ với Bác. Ảnh & chú thích: VNN Trong vụ Mobiphone/AVG, thượng dẫn, Bộ Trưởng Nguyễn Bắc Son được dư luận “quan tâm” nhiều nhất không chỉ vì số tiền biển lận quá lớn (hơn 3 triệu Mỹ Kim) mà còn là vì ông đã từng được trao tặng Huân Chương Huân Chương Độc Lập Hạng II với thành tích đã “luôn sống và làm việc theo tấm gương đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh.” Nếu tôi nhớ không lầm thì ông Nguyễn Thế Thảo và ông Võ Kim Cự còn được trao giải Huân Chương Độc Lập Hạng I nữa cơ. Trong báo cáo tóm tắt thành tích của hai nhân vật “kiệt xuất” này, chắc chắn, thế nào mà chả có câu sau: “Đồng chí luôn sống và làm việc theo tấm gương đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh.” Tấm gương đạo đức của Bác ra sao mà ông Chủ Tịch UBNDTP đã lạnh lùng “cắt bỏ 6700 cây xanh trên 190 tuyến đường Hà Nội” ? Còn ông Chủ Tịch UBND Hà Tĩnh thì thản nhiên “ký nhiều văn bản cho công ty Formosa tự giải phóng mặt bằng để xây dựng đường ống xả nước thải không đúng theo quy định.” Tuy thế, cả hai đều không bị xét sử gì ráo trọi, và đều hạ cánh an toàn vì “nếu xử đúng luật (theo lời . T.S Nguyễn Quang A ) ăn 500 triệu tử hình, thì cán bộ từ cấp huyện, vụ, cục trở lên, chắc không còn mống nào.” Cán bộ (“từ cấp huyện, vụ, cục trở lên) đều được gửi đến Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh để học tập về lý luận Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, và những tấm gương đạo đức “bình dị mà cao quý ” của Bác. Xong, tất cả đều “ăn của dân không từ một thứ gì.” Thảo nào mà nhà văn Nguyễn Huy Thiệp buông lời ta thán: “Thời của tôi đang sống là thời chó má. Tin tôi đi, một trăm phần trăm là như thế đấy.” Vâng tôi tin “như thế” chứ. Chả những thế, tôi còn trộm nghĩ thêm rằng chính vì học theo gương của một Thằng Chó Đẻ nên đất nước mới phải trải qua cái Thời Chó Má thế này. Tưởng Năng Tiến 9/2019    
......

Những “con sâu” trong Quốc hội Việt Nam: Họ là ai?

Ông Hồ Văn Năm, Trưởng Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai, bị tước tư cách Đại biểu Quốc hội khóa XIV ngày 18/09/19. Courtesy: chinhphu.vn RFA 7 ĐBQH bị bêu danh Báo Tiền Phong Online đăng tải thông tin trong 3 năm qua, kể từ đợt bầu cử ĐBQH Khóa XIV (nhiệm kỳ 2016-2021) đến thời điểm tháng 9 năm 2019 đã có 7 Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) bị miễn nhiệm, cho thôi làm ĐBQH, trong đó nhiều người bị kỷ luật hoặc vướng vòng lao lý. ông Đinh La Thăng Bảy vị ĐBQH được nêu danh bao gồm ông Võ Kim Cự (nguyên Chủ tịch Liên minh các Hợp tác xã Việt Nam), ông Đinh La Thăng (nguyên Phó Ban Kinh tế Trung ương), ông Nguyễn Quốc Khánh (nguyên Chủ tịch Hội đồng Thành viên PVN), bà Phan Thị Mỹ Thanh (nguyên Phó Bí thư Tỉnh ủy Đồng Nai), Thiếu tướng Lê Đình Nhường (nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh), ông Hồ Văn Năm (Trưởng Ban Nội chính Tỉnh ủy Đồng Nai), ông Trịnh Xuân Thanh (nguyên Phó Chủ tịch Hậu Giang) và bà Nguyễn Thị Nguyệt Hương (Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Đầu tư TNG Holdings Việt Nam). Đài RFA nêu câu hỏi với vài người từng tham gia ứng cử trong đợt bầu cử Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Khóa XIV hồi năm 2016 rằng họ đón nhận thông tin vừa nêu như thế nào và được cô Nguyễn Trang Nhung cho biết: Với thông tin đó thì tôi cũng không có gì bất ngờ. Nói chung, tôi tiếp nhận thông tin đó khá là bình thường. Tôi nghĩ có thể một phần họ không thực sự là do dân bầu lên cho nên không thật sự có trách nhiệm với người dân. Thêm nữa là họ cũng không đủ các phẩm chất cần thiết để đảm nhiệm các vị trí đại diện cho người dân, cho nên họ đã thể hiện ra những mặt xấu và do đó đã phạm phải những sai lầm như vậy Qua trao đổi với một số những người tự ra ứng cử ĐBQH và giới quan sát tình hình Việt Nam thì hầu hết đều cho rằng trong số gần 500 ĐBQH Khóa XIV không chỉ có 7 “con sâu” mà thôi, (“con sâu” ở đây được diễn giải theo như cách nói của nguyên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang rằng “bầy sâu” thời ông tại vị đã sinh sôi không kiểm soát nổi). Tiến sĩ Phạm Chí Dũng còn nhắc lại người dân Việt Nam thường nói câu cửa miệng rằng “các đồng chí chưa bị lộ mà thôi”. Tuy nhiên, trước thông tin liên quan Báo Tiền Phong Online bêu danh 7 vị ĐBQH, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng nhận định qua đó có thể thấy chiến dịch chống tham nhũng do Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng phát động dù sao cũng có dấu chỉ của sự tiến bộ. Tiến sĩ Phạm Chí Dũng lý giải về nhận định này của ông: “Nguyên nhân lớn nhất là xuất phát từ chiến dịch ‘đốt lò’ của ông Nguyễn Phú Trọng. Và, trong chiến dịch đốt lò này thì một trong những quan điểm mà ông Nguyễn Phú Trọng đưa ra là công khai thông tin về những trường hợp sai phạm nhưng tất nhiên trong thực tế không phải là công khai tất cả mà chỉ công khai một số trường hợp chọn lọc thôi. Vì thế, giới đại biểu quốc hội bị sai phạm cũng nằm trong chiến dịch công khai thông tin đó. Cho nên đó là lý do không thể bưng bít thông tin được như trước đây. Còn trước chiến dịch ‘đốt lò’ thì vẫn bưng bít thông tin. Thành ra nói gì thì nói cũng phải ghi nhận rằng đó là một cái nét dù sao cũng hơi hơi tiến bộ của chiến dịch ‘đốt lò’, chiến dịch được coi là chống tham nhũng của ông Nguyễn Phú Trọng.” Nhà quan sát tình hình Việt Nam-Tiến sĩ Phạm Chí Dũng còn nhấn mạnh rằng ngày càng nhiều thông tin liên quan đến giới chức lãnh đạo, cán bộ trong bộ máy Nhà nước và ĐBQH sai phạm, tham nhũng…được các cơ quan truyền thông phổ biến rộng rãi trong công luận còn bởi yếu tố đấu đá nội bộ, vạch mặt và thanh trừng lẫn nhau. Quốc hội Việt Nam sẽ ra sao? Đài Á Châu Tự Do ghi nhận trong nhiều năm, không ít tiếng nói của dân chúng và giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam kêu gọi Chính phủ Hà Nội cho trưng cầu dân ý tự do. Một điểm son được quốc tế đánh giá có sự thay đổi qua đợt bầu cử tại Việt Nam hồi năm 2016 là có nhiều người dân chủ động tự ra ứng cử, dù biết rằng sự tham gia ứng cử của họ không đạt được kết quả nào. Cô Nguyễn Trang Nhung, người từng bị loại ngay từ vòng đầu tiên chia sẻ rằng với tình hình ngày càng có nhiều những “con sâu” là ĐBQH bị phanh phui và phơi bày thì cơ quan lập pháp của Việt Nam cũng sẽ không có gì thay đổi trong thời gian sắp tới: “Tôi không đặt niềm tin nhiều vào sự thay đổi của thể chế nói chung cũng như sự thay đổi của cơ quan lập pháp trong tương lai gần. Tuy nhiên tôi có hy vọng với mong muốn trong tương lai sẽ có sự thay đổi đáng kể, nhưng điều này sẽ phụ thuộc rất nhiều vào những người dân bình thường rằng là chúng ta có sẵn sàng thay thế những người đang ở trong cơ quan lập pháp mà không xứng đáng hay không và chúng ta có sẵn sàng là những người ra ứng cử và trở thành đại biểu quốc hội trong tương lai đại diện cho người dân hay không?” Trong khi đó, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng lại cho rằng sẽ có một sự thay đổi ở Quốc hội Việt Nam trong vòng 5 năm tới. Tiến sĩ Phạm Chí Dũng lập luận: “Không chỉ là hy vọng mà là quy luật và tin rằng chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai không xa, không tới 5 năm nữa đâu. Tại vì quy luật biến chuyển của chế độ từ toàn trị sang bán dân chủ và sau đó sang dân chủ thì sẽ bắt nguồn cơ bản từ cơ quan nghị viện, tức là cơ quan quốc hội, rồi sau đó mới lan dần sang bộ máy chính quyền, tức là bộ máy hành pháp và cuối cùng là bộ máy của đảng và bộ máy công an. Thế thì ở Việt Nam, theo tôi thì rất nhiều khả năng sẽ xảy ra những chuyển biến vận động thay đổi một cách mềm mại trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam, phải tự biến chuyển, tự nó sẽ có một cuộc cách mạng trong một số năm nữa và cái nơi đầu tiên để xảy ra cuộc cách mạng đó là cơ quan quốc hội. Nếu như trước đây người dân, xã hội dân sự và giới đấu tranh dân chủ-nhân quyền tự ứng cử vào Quốc hội nhưng bị Nhà nước và Đảng cầm quyền gạt đi thì về sau này Đảng cầm quyền sẽ phải chấp nhận một tỷ lệ nhất định của thành phần ứng cử tự do tham gia vào Quốc hội.” Đồng quan điểm với Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, một số nhà quan sát tình hình Việt Nam khẳng định với RFA rằng họ có niềm tin một khi Đảng CSVN lãnh đạo chấp nhận một tỷ lệ nhất định của thành phần ứng cử tự do tham gia vào Quốc hội thì đó sẽ là tiền đề cho khởi sự đầu tiên của cơ chế dân chủ, át dần cơ chế toàn trị và sẽ dẫn tới một tương lai chắc chắn tốt đẹp hơn cho đất nước và người dân Việt Nam.  
......

Phát triển quan hệ với Đảng Cộng Sản Trung Quốc là mất thêm lãnh thổ

Nguyen Ngoc Chu| 1. Phát triển quan hệ láng giềng hữu nghị với CHND Trung Hoa là điều phải làm. Nhưng đó là quan hệ láng giềng hữu nghị giữa hai quốc gia, chứ không phải là quan hệ đồng chí anh em của các đảng Cộng Sản (ĐCS). 2. Đến bây giờ, khi ĐCS Trung Quốc xâm lược Bãi Tư Chính của Việt Nam lại còn vu cáo Việt Nam xâm phạm chủ quyền lãnh hải Trung Quốc, thì bộ mặt xâm lược của ĐCS Trung Quốc đã phơi bày toàn bộ. Quan hệ ĐCS anh em hiện nguyên hình là vỏ bọc xấu xa đê tiện. Từ khi nước CHND Trung Hoa ra đời, chính ĐCS Trung Quốc là kẻ duy nhất chiếm đoạt lãnh thổ Việt Nam, chứ không phải Pháp, Nhật, Mỹ. 3. Chấm dứt quan hệ đồng chí giả tạo với ĐCS Trung Quốc – kẻ duy nhất đã chiếm đoạt lãnh thổ Việt Nam và kẻ duy nhất đang hòng chiếm thêm biển đảo Việt Nam – là đòi hỏi cấp bách bắt buộc. 4. Lãnh thổ của Tổ Quốc là điều thiêng liêng muôn đời. Chúng ta đã đắc tội với tổ tiên và con cháu khi để mất một phần lãnh thổ trên đất liền, cùng Hoàng Sa và một phần Trường Sa cho Trung Quốc cộng sản. Chúng ta không thể để mất Bãi Tư Chính rồi mất thêm biển đảo nữa cho Trung Quốc cộng sản. 5. Dân Tộc là trên hết chứ không phải là giai cấp vô sản! Phát triển mối quan hệ với ĐCS Trung Quốc sẽ chỉ làm mất thêm lãnh thổ của Tổ Quốc.  
......

Các nước Châu Âu quyết tâm hiện diện thường xuyên tại Biển Đông

Thụy My - RFI| “Việc gởi chiến hạm đến các vùng biển tranh chấp mang lại cho các chính phủ Châu Âu thêm nhiều ảnh hưởng trong quan hệ với Hoa Kỳ và Trung Quốc trên các vấn đề địa chính trị thiết thân.” Nhật báo South China Morning Post xuất bản tại Hong Kong dẫn lời các nhà phân tích nhận định, trong lúc căng thẳng đang tăng lên trong khu vực, các cường quốc châu Âu như Anh, Pháp, Đức rất muốn chứng tỏ họ không phải là các đối tác thương mại thụ động. Châu Âu nay phải chọn phe Các nước lớn Châu Âu tìm cách nâng cao vị thế tại Châu Á-Thái Bình Dương. Theo các nhà phân tích, những cuộc tuần tra vì tự do hàng hải và các tuyên bố quan ngại về sự gia tăng căng thẳng ở Biển Đông cho thấy ý muốn duy trì sự hiện diện thường xuyên trong khu vực của các quốc gia này. Ông Frans-Paul Van Der Putten, nhà nghiên cứu thuộc Viện Clingendael, một think tank độc lập ở Hà Lan nhận xét: “Cho đến cách đây vài năm, các nước Châu Âu thường chỉ thích đóng vai trò thứ yếu trong an ninh khu vực vùng Đông Á. Nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, họ thấy rằng cần phải khẩn trương tham gia.” Vẫn theo ông Putten: “Việc gởi chiến hạm đến các vùng biển tranh chấp giúp cho các chính phủ Châu Âu gia tăng ảnh hưởng trong quan hệ với Hoa Kỳ và Trung Quốc, trên các vấn đề địa chính trị thiết thân. Châu Âu từ lâu đã quen với việc đứng giữa hai đại cường là Hoa Kỳ và Nga, tuy nhiên chính quan hệ Hoa Kỳ-Trung Quốc đang ngày càng làm Châu Âu phải xác định lại quan điểm địa chính trị. Điều này đặt các chính phủ Châu Âu vào thế lưỡng nan, họ chịu đựng áp lực ngày càng tăng là phải chọn phe.” Đánh giá của ông Van Der Putten được đưa ra sau khi ba nước Anh, Pháp, Đức trong một thông cáo chung vào cuối tháng trước đã tuyên bố “quan ngại về tình hình Biển Đông, có thể dẫn đến mất an ninh và căng thẳng trong khu vực.” Anh, Pháp, Đức cũng kêu gọi tất cả các bên liên quan đến tranh chấp lãnh thổ “có những bước đi và biện pháp làm dịu căng thẳng, góp phần duy trì và thúc đẩy hòa bình, an ninh, ổn định và an toàn trong khu vực.” Mỹ, Anh, Pháp tập trận và tuần tra Biển Đông Trung Quốc vốn đòi hỏi chủ quyền trên hầu hết Biển Đông, liên tục lao vào tranh chấp với các nước láng giềng, trong đó có Việt Nam, Malaysia, Philippines, Brunei. Hoa Kỳ tuy không yêu sách chủ quyền, nhưng coi khu vực này là một phần của chiến lược Ấn Độ-Thái Bình Dương nhằm ngăn chặn sự bành trướng quân sự của Trung Quốc tại Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Trong nỗ lực chứng tỏ phô trương sức mạnh và sự đoàn kết, Hoa Kỳ và Anh Quốc đã tiến hành một cuộc tập trận hải quân chung trên Biển Đông hồi tháng Hai, trong khi Pháp gởi chiến hạm chở trực thăng Dixmude thuộc lớp Mistral hiện đại, và một khinh hạm đến quần đảo Trường Sa vào năm ngoái. Anh Quốc quyết tâm khẳng định quyền tự do hàng hải tại các vùng biển quốc tế, cùng với các đồng minh Hoa Kỳ và Úc, đã thẳng thừng bảo vệ các hành động tương tự chống lại một Trung Quốc ngày càng thêm hiếu chiến. Năm ngoái, Luân Đôn loan báo đã có kế hoạch đưa hàng không mẫu hạm mới mang tên HMS Queen Elizabeth đến Châu Á-Thái Bình Dương trong lần triển khai hoạt động đầu tiên, dự kiến vào năm 2021. Phát biểu tại Luân Đôn tuần trước, Thiếu Tướng Tô Quảng Huy (Su Guanghui), tùy viên quân sự Trung Quốc ở Anh nói: “Nếu Hoa Kỳ và Anh Quốc liên kết lại để thách thức hoặc vi phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Trung Quốc, thì đó sẽ là một hành động thù địch.” Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam, bà Lê Thị Thu Hằng cuối tuần trước tuyên bố Hà Nội hoan nghênh tất cả các hoạt động nhằm bảo đảm tự do hàng hải và hàng không trên Biển Đông. EU-Mỹ: Hợp tác quân sự, bất đồng về kinh tế chính trị Mặc dù hợp tác về quân sự, Hoa Kỳ và Châu Âu vẫn có những bất đồng trên lãnh vực kinh tế và chính trị. Tuần trước, Ngân Hàng Trung Ương Châu Âu loan báo một đợt cắt giảm lãi suất mạnh mẽ và các biện pháp thúc đẩy nền kinh tế trong ba năm, khiến Tổng Thống Mỹ Donald Trump bực tức. Ông viết trên Twitter: “Họ đang thử và thành công trong việc hạ giá đồng Euro để chống lại đồng đô la rất mạnh, làm phương hại đến xuất khẩu của Hoa Kỳ.” Tháng trước, ông Trump cũng chỉ trích chính phủ Pháp về việc đánh thuế vào dịch vụ kỹ thuật số, mà ông cho rằng nhắm vào các tập đoàn công nghệ của Hoa Kỳ, đe dọa sẽ trả đũa bằng cách đánh thuế vào rượu vang Pháp. Chủ Tịch Hội Đồng Châu Âu Donald Tusk tuyên bố, Liên Hiệp Châu Âu (EU) sẽ “đáp trả tương tự” nếu Washington dùng đến biện pháp trừng phạt này. EU-Trung Quốc: Xung đột về nhân quyền và kinh tế EU cũng bị lôi kéo vào một cuộc xung đột gay gắt với Trung Quốc, vì các doanh nghiệp Châu Âu bị phân biệt đối xử khi hoạt động tại nền kinh tế lớn thứ nhì thế giới. Trong một văn bản công bố hồi đầu năm nay, Ủy Ban Châu Âu kêu gọi các nhà lãnh đạo EU thông qua bản kế hoạch 10 điểm, coi Trung Quốc là “đối thủ cạnh tranh về kinh tế” và “địch thủ mang tính hệ thống, đang xúc tiến một mô hình quản trị thay thế”. Về mặt nhân quyền, căng thẳng giữa Bắc Kinh và Berlin gia tăng sau khi Ngoại Trưởng Đức Heiko Maas gặp gỡ nhà hoạt động dân chủ Hoàng Chi Phong (Joshua Wong) tuần trước. Bộ Ngoại Giao Trung Quốc nói “rất không hài lòng” về cuộc gặp này, còn Đại Sứ Trung Quốc tại Đức cho biết đồng nhiệm Đức ở Bắc Kinh đã được triệu mời vì sự kiện trên. Biển Đông: EU muốn trở thành một trong những nhân tố chính Sarah Raine, nhà tư vấn về địa chính trị của Viện Nghiên Cứu Quốc Tế về Chiến Lược ở Luân Đôn nói rằng bà không ngạc nhiên trước việc Liên Hiệp Châu Âu muốn can dự vào tranh chấp Biển Đông và mở rộng ảnh hưởng trong khu vực. Bà nhận xét: “Đó là hệ quả tự nhiên của một thực tế là tại Châu Á, Liên Hiệp Châu Âu đã quá chán ngán khi luôn bị coi là một đối tác thương mại đơn thuần. Nói cách khác, coi như EU không liên quan đến các vấn đề chiến lược lớn của lục địa này, cho dù vai trò của Châu Á là quan trọng đối với Liên Hiệp Châu Âu.” Theo Sarah Raine, “Khi can dự chặt chẽ hơn vào các diễn tiến tại Biển Đông, các quốc gia hàng đầu của Liên Hiệp Châu Âu cùng phối hợp với nhau để ủng hộ các giải pháp đa phương, cho các vấn đề đa phương, thông qua các đối tác đa phương – theo kiểu ASEAN – tất cả nằm trong khuôn khổ luật pháp quốc tế.” Còn theo Siemon Wezeman, nhà nghiên cứu chủ chốt của chương trình chuyển giao vũ khí và chi tiêu quân sự, thuộc Viện Nghiên Cứu Hòa Bình Quốc Tế Stockholm (SIPRI), Thụy Điển, Liên Hiệp Châu Âu cố gắng gia tăng ảnh hưởng lên Trung Quốc và Hoa Kỳ qua việc chứng tỏ EU cũng là một nhân tố chính tại vùng biển tranh chấp. Ông nói: “Liên Hiệp Châu Âu không phải là Trung Quốc, và chắc chắn không phải là Hoa Kỳ của ông Donald Trump. EU muốn chứng tỏ là mình luôn hiện diện và vẫn đóng một vai trò. Ba quốc gia ký vào thông cáo chung về Biển Đông là Anh, Pháp, Đức đều có quyền lợi đặc biệt quan trọng trong khu vực, có lợi ích thương mại… Nếu có sự cố xảy ra trên Biển Đông, các ngành kỹ nghệ liên quan của Châu Âu sẽ bị ảnh hưởng.” Trung Quốc: Phương Tây không nên “đổ dầu vào lửa” tại Biển Đông Tác giả Trần Tướng Miểu (Chen Xiangmao) của Viện Nghiên Cứu Nam Hải, Trung Quốc trên diễn đàn US China Focus tức tối cho rằng: “Phương Tây không nên đổ dầu vào lửa tại Biển Đông” – tựa của bài viết. Tác giả này đặt câu hỏi, các nước Liên Hiệp Châu Âu lâu nay ít quan tâm đến Biển Đông, vì sao lại ra tuyên bố chỉ trích việc quân sự hóa vùng biển và nhắc đến phán quyết của Tòa Trọng Tài tháng Bảy, 2016 vào lúc này? Trần Tướng Miểu cho rằng có ba lý do. Thứ nhất, Hoa Kỳ luôn mong có sự hỗ trợ của Châu Âu để cùng ngăn chặn Trung Quốc tại Biển Đông. Thứ hai, Việt Nam cần có sự trợ giúp khẩn cấp về mặt tinh thần của các quốc gia Châu Âu đối với việc khai thác dầu khí tại Bãi Tư Chính, mà tác giả này gọi là “hành động phi lý và đơn phương”. Thứ ba, Nhật Bản với tư cách thành viên G7 đã đòi ghi vấn đề Biển Đông vào chương trình nghị sự trong cuộc họp thượng đỉnh của nhóm này, với cùng mục đích với Việt Nam là tập hợp các lực lượng bên ngoài nhằm ngáng chân Bắc Kinh. Theo nhà nghiên cứu của Viện Nam Hải, cả hai bản thông cáo của Liên Hiệp Châu Âu và của ba nước Anh, Pháp, Đức “không chỉ gây áp lực lên Trung Quốc mà còn làm xấu đi quan hệ giữa Châu Âu và Bắc Kinh”. Trần Tướng Miểu nhấn mạnh Biển Đông phải là “vùng biển của hòa bình, hữu nghị và hợp tác”, cáo buộc “các nước phương Tây do Mỹ dẫn đầu đang cố gắng phá hoại chủ trương này” của Trung Quốc.    
......

Phản Khách Vi Chủ

Van Nga DO Trong khoảng thời gian 2 tháng 16 ngày Trung Quốc gây hấn trên Biển Đông, để đối phó với tình hình này thì tam trụ triều đình đã chia nhau hành động. Thông thường khi ngoại bang vô cớ gây hấn, thì chắc chắn những người có trách nhiệm cao nhất trong chính quyền sẽ họp nhau lại và bàn kế sách đối phó tình hình. ĐCS cũng không ngoại lệ, họ vẫn họp và phân công mỗi người thực hiện mỗi việc. Như ta biết, ngày 03/07 Trung Quốc kéo tàu đến Bãi Tư Chính thì ngày 08/07 bà Nguyễn Thị Kim Ngân lên đường sang Bắc Kinh gặp Tập Cận Bình. Theo báo chí nhà nước nói thì mục đích của chuyến đi là “mở rộng và nâng cao chất lượng hợp tác trên các lĩnh vực, duy trì xu thế phát triển tích cực của quan hệ hai nước”. Nó đánh cướp nhà mình, nhưng mình sang nhà nó nâng cao quan hệ hợp tác. Đây là điều vô cùng phi lý. Còn nữa, ngày 28/07 ông Nguyễn Phú Trọng sau cả tháng vắng mặt đã xuất hiện đúng vào ngày thành lập công đoàn và cảnh báo toàn toàn đảng của ông rằng “Tăng cường sức đề kháng trước sự chống phá, xuyên tạc của thế lực thù địch”. Giặc vào nhà đánh cướp, Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước bảo đảng phải có cách đề phòng nhân dân. Đây không phải là cách hành xử của một người Việt Nam nắm quyền lãnh đạo có tinh thần lo cho dân cho nước, mà đây chính xác là cách hành xử của một thái thú. Trong tình hình Trung Quốc cho leo thang mối đe dọa ở Biển Đông thì ngày 04/09, ông Nguyễn Xuân Phúc trong một cuộc họp chính phủ đã phát biểu “Chúng ta đã kiên trì, kiên quyết đấu tranh bằng mọi biện pháp đối với các hoạt động của nước ngoài vi phạm chủ quyền trên biển của ta.” Kiên trì đấu tranh mà tên thằng cướp còn không dám xướng lên thì đấu tranh với ai? Hiện nay trên thế giới có tổng cộng 204 quốc gia và vùng lãnh thổ, từ “nước ngoài” mà ông Nguyễn Xuân Phúc đã đề cập trong phát biểu của ông là ám chỉ 203 nước kia à? Đây là một cách tránh né thể hiện sự khiếp nhược hoặc là cách xưng hô của một thần dân thiên triều để tránh phạm úy. Với hành động của 3 người đứng đầu bộ máy chính quyền CSVN thì Bắc Kinh sẽ thấy rằng “À! Mình đánh nó thì nó ôm chân mình xin nâng cao mối quan hệ. Mình đánh nó thì nó sẽ giương súng vào dân nó. Mình đánh nó thì nó đổ lỗi chung cho 203 nước chứ nó không dám đổ lỗi cho mình”. Và kết quả là, ngày 18/09 người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Trung Quốc – Cảnh Sảng đã nói rằng “Việt Nam vi phạm nghiêm trọng quyền và lợi ích của Trung Quốc”. Qua đây chúng ta thấy rằng, với kết quả được dọn đường từ tam trụ triều đình của ĐCSVN, thì phía Trung Quốc đã tận dụng ngay và luôn. Họ đã biến từ thế thằng cướp thành thế thằng chủ nhà, và đẩy Việt Nam từ thế chủ nhà thành thân phận kẻ cướp. Như vậy, rõ ràng là giữa tam trụ triều đình CSVN và phía Bắc Kinh đang có sự phối hợp rất nhịp nhàng để biến khách thành chủ. Đây là kế thứ 30 trong Binh Pháp Tôn Tử - kế Phản Khách Vi Chủ. Thực ra, với cách chuẩn bị đối phó với ngoại xâm như ĐCSVN đang làm nó cho ta thấy một hình ảnh rất quái lạ. Với tư cách là những người xem Việt Nam là tổ quốc, thì không ai chia nhau hành động như vậy cả. Chuyến thăm của bà Nguyễn Thị Kim Ngân được truyền thông xây dựng thành hình ảnh là sang đấy để “nâng cao mối quan hệ”. Điều này rõ ràng ai cũng thấy nó vô cùng phi lý. Nó đánh mình mà mình sang “nâng cao mối quan hệ” là sao? Chính vì thế, tôi cho rằng chuyến đi của bà Nguyễn Thị Kim Ngân là có ý nghĩa khác chứ không phải mục đích “nâng cao mối quan hệ”. Như vậy câu hỏi đặt ra là, thực chất hành động của bà Ngân như thế nào mới hợp lý? Theo tôi nghĩ, rất có thể thể là sau khi Biển Đông dậy sóng, bà Ngân được Bộ Chính Trị phân công sang Bắc Kinh xin kế sách đối phó với nhân dân Việt Nam. Và với mục đích như vậy, khi ghép với phản ứng của ông Trọng và ông Phúc sau đó cho thấy, 3 hành động này mới khớp nhau một cách lạ kỳ. Đã 2 tháng nay tôi vẫn nghĩ vậy, nay tôi muốn đưa ra cách lý giải này để cho mọi người nghiệm lại nó có hợp lý hay không. Để đánh giá đúng bản chất của CS thì vẫn phải theo lời của Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu thôi, “đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn những gì Cộng Sản làm". Dựa vào đó thì mới hiểu đúng về CS. Trong vấn đề này, chỉ cần chỉnh lại ý nghĩa chuyến đi của bà ngân thì liền có một bức tranh hiện ra. Bức tranh ấy nó đã mô tả rằng, chính quyền Hà Nội đích thị là một đại lý của ĐCS Trung Quốc tại Hà Nội. Tất cả chỉ là việc tung hứng giữa thằng chủ và thằng làm thuê một cách nhịp nhàng để qua mặt nhân dân Việt Nam mà thôi. CS thật đáng sợ! -Đỗ Ngà- Tham khảo: https://www.voatiengviet.com/a/b%E1%BA%AFc-kin…/5089253.html Van Nga DO
......

Thế lực thù địch là ai?

Ngô Trường An   Hàng chục năm qua, đảng CSVN cứ ra rả tuyên truyền: "Bọn thế lực thù địch luôn luôn chống phá đảng, nhà nước VN". Bla bla... Họ rêu rao như thế ở khắp nơi:Trong hội nghị, trong diễn đàn, trong các cuộc họp báo, trong giáo dục, trên truyền thông .... Nhưng có một điều, họ không đưa ra dẫn chứng cụ thể thế lực thù địch đó là ai, tổ chức đó tên gì, hoạt động ở đâu, người cầm đầu tên gì, họ chống phá đảng - nhà nước với mục đích gì, kinh phí hoạt động của tổ chức chính trị này ở đâu mà có v.v.... Đảng khẳng định thế lực thù địch luôn luôn chống phá trong hàng chục năm qua. Vậy, nhà nước, nhân dân ta đã bị thiệt hại những gì do sự chống phá của họ? Thiệt hại bao nhiêu tài nguyên, khoáng sản? Tổn hại bao nhiêu nhân mạng? Thất thoát bao nhiêu ngàn tỷ? Dân bị cướp hết bao nhiêu đất? Lãnh hải bị mất bao nhiêu cây số vuông ??? Đó, đảng phải đưa ra những thiệt hại cụ thể do bọn thế lực thù địch chống phá thì dân mới tin. Còn không, đây chỉ là luận điệu vu vạ, chỉ lừa được những kẻ ngu học và bọn dư luận viên dốt nát mà thôi. Là người dân, tôi chưa thấy bọn thế lực thù địch nào chống phá, mà chỉ thấy các lãnh đạo cấp cao của đảng CHỐNG lại sự phát triển của đất nước và PHÁ hoại sự hưng thịnh đất nước thì nhiều vô kể. Xin dẫn chứng vài trường hợp sau đây: - Ủy ban nhân dân TP HCM âm mưu sửa bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm. Ăn cướp của dân Thủ Thiêm hàng trăm ngàn m2 đất, đẩy hàng ngàn hộ dân ra đường sống cảnh màn trời chiếu đất suốt mấy chục năm trời. Đây có phải là cán bộ, ủy viên trung ương đảng, ủy viên bộ chính trị phá hoại sự ổn định của đất nước không? - UBND TP Đà Nẵng bè phái móc ngoặc với Vũ Nhôm chiếm dụng hàng ngàn m2 đất đô thị, gây thất thoát cho ngân sách nhà nước hơn 20 ngàn tỷ đồng. Đây có phải những đảng viên cấp cao của đảng chống lại sự phát triển của đất nước không? - Lãnh đạo cấp cao bộ Thông Tin Truyền Thông móc ngoặc với Phạm Nhật Vũ ăn chia trong vụ AGV gây thất thoát cho ngân sách đến 7.000 tỷ đồng. Đây cũng là hành động chống lại sự phát triển của đất nước, đúng không? - Lãnh đạo cấp cao bộ công an tổ chức đánh bạc trên mạng. Điều này gây ảnh hưởng nặng nề đến đời sống của hàng triệu gia đình có người tham gia đánh bạc trong đường dây của lãnh đạo công an. Đây là 1 hành vi phá hoại sự hưng thịnh của đất nước, gián tiếp gây ra nạn trộm cắp, cướp của giết người trên phạm vi cả nước. - Chính quyền tỉnh Hà Tĩnh tự ý cho Formosa thuê đất đến 70 năm, tiếp tay cho nó xả độc hủy hoại môi trường. Chính quyền tỉnh Bình Định độc quyền ký bán cảng biển Quy Nhơn với giá rẻ mạt. Chính quyền tp Hà Nội làm ngơ để bọn cơ hội phá rừng phòng hộ Sóc Sơn xây hàng trăm nhà nghỉ dưỡng, hàng chục biệt thự, hàng nghìn hồ bơi. Chính quyền Đồng Nai cho bọn lợi ích lấp sông phân lô bán nền. Chính quyền Bình Thuận cho phép đổ hàng nghìn tấn chất thải xuống biển với xảo ngữ "nhận chìm vật chất"...... Ôi thôi, thôi!!! Nói về sự phá hoại đất nước và ăn cắp của công chống lại sự phát triển của đất nước thì nhìn đâu cũng thấy, địa phương nào cũng có, bộ ngành nào cũng có. Nhưng ngặt nỗi, tất cả sự chống phá này đều do đảng viên cộng sản gây ra, chứ chẳng có bọn thế lực thù địch nào trong đó cả. Là người dân, tôi nhận thấy như vậy là đúng hay sai? Nếu, đảng không nêu đích danh bọn thế lực thù địch là ai, bọn họ chống phá cụ thể những gì, mà cứ nói chung chung, mơ hồ như thế. Thì buộc lòng nhân dân chúng tôi phải nghĩ, bọn thế lực thù địch chính là các quan chức nhà nước. Vì, ngoài bọn quan chức ra, chẳng có ai đủ khả năng chống phá đất nước này. FB Ngô Trường An  
......

Nếu tôi được mời ‘gặp’ ông Nguyễn Phú Trọng…

Chân Trời Mới Media| Nếu tôi được mời ‘gặp’ ông Nguyễn Phú Trọng, tôi có sẽ nhận lời hay không (một câu hỏi hoàn toàn mang tính giả tưởng)? Câu trả lời tùy thuộc vào các yếu tố: ai mời? trên tư cách gì? trong bối cảnh nào? 1. Nếu ông Nguyễn Phú Trọng (NPT) mời tôi trên tư cách là lãnh đạo của Việt Nam sang thăm Hoa Kỳ và muốn gặp “thần dân” hải ngoại thì dứt khoát là không! Có  nhiều lý do. Thứ nhất, ông NPT không phải là đại diện cho đất nước Việt Nam vì chưa bao giờ được người dân bầu lên; ông chỉ là đại diện và lãnh đạo của đảng CSVN. Thứ hai, ông NPT và chế độ của ông không những lạc hậu mà còn phi nhân bản, đi ngược với lòng dân và đang hủy hoại đất nước. Thứ ba, gặp gỡ bất cứ người Việt nào ở hải ngoại cũng chỉ là cơ hội để ông tuyên truyền với quốc tế và người dân trong nước là ông và chế độ CSVN được mọi người chấp nhận,  đồng thời khỏa lấp đi bộ mặt vi phạm nhân quyền và độc tài của chế độ. 2. Nếu chính phủ Mỹ mời tôi tham dự trong một buổi sinh hoạt mà ông Trọng là “thượng khách,” còn tôi chỉ là một trong những vị khách bình thường như bao người khác, thì tôi sẽ từ chối vì không muốn mình là bung xung nâng cao tầm quan trọng của người lãnh đạo thể chế độc tài, độc hại, sai lầm và không chính thống này. Tuy nhiên… có thể tôi sẽ tham dự và “gặp” ông NPT giống như kiểu tôi “gặp” ông Phan Văn Khải mà tôi đã kể ra cách đây vài hôm (xin mời xem bài “Tôi ‘gặp’ Phan Văn Khải khi còn làm thủ tướng”) 3. Nếu chính phủ Mỹ mời tôi tham dự trong cương vị là một nhà hoạt động dân chủ để trình bày về quan điểm của tôi, hay trong tư cách đại diện cho cộng đồng người Việt hải ngoại (và tôi được cộng đồng tín nhiệm sau khi đã bàn thảo với các vị lãnh đạo cộng đồng và các tổ chức), và buổi gặp giữa tôi và ông Trọng là một buổi họp báo hoặc buổi họp mở rộng cho quần chúng, có truyền thông đưa tin, tôi sẽ nhận lời vì đây sẽ là cơ hội tốt để tôi nói lên tiếng nói của đồng bào tôi trực tiếp với người không bao giờ chịu lắng nghe tiếng nói của người dân – những chủ nhân chính thức của đất nước. Nhưng tôi biết là ông Trọng sẽ không bao giờ “dám” tham dự một buổi họp báo hay trao đổi thẳng thắn như vậy bởi ông quen đàn áp những tiếng nói khác biệt dù chân thành, xây dựng và đúng đến đâu đi chăng nữa. Bằng chứng hiển nhiên là những tiếng nói can trường, chính trực này hiện đều đang bị cầm tù trong nước. 4. Nếu (và đây là một chữ nếu to tướng) ông Trọng mời tôi như là một tham dự viên “bình đẳng” trong một buổi họp báo hay thảo luận mà (giả sử) tôi có đủ các dữ kiện và cam kết là tôi sẽ được đối xử bình đẳng và tôn trọng khi phát biểu ý kiến của mình dù khác biệt với ông, tôi sẽ nhận lời. Tuy nhiên, tôi biết chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra, trừ phi:  a/ Nội tình đảng CSVN sắp sụp hay chế độ ruỗng nát, vỡ nợ tan tành; hoặc b/ Người biểu tình ở Việt Nam đông và kiên trì không khác gì biển người ở Hong Kong bây giờ. Còn nếu có người lạc quan hy vọng rằng sau khi bị đột quỵ, trực diện với lẽ vô thường, có thể ông Trọng đã đổi thay, “lòng chợt từ bi bất ngờ” và thực tâm muốn thay đổi. Vậy thì ông hãy chứng minh thực tâm của mình bằng cách ra lệnh thả hết các tù nhân lương tâm trong nước đi, hãy đối thoại với người dân, với các nhà dân chủ quốc nội đi. Ông mà thực hiện được những bước đột phá tuyệt vời nhưng thực chất lại rất đơn giản và hợp lý hợp tình này, thì quả ông rất xứng đáng đi vào lịch sử dân tộc như một Gorbachev Việt Nam để đất nước có cơ hội chuyển sang một giai đoạn mới an bình, tự do, hạnh phúc. Lúc đó, chắc chắn ông Trọng sẽ được sống những ngày cuối đời thật an lành, thanh thản, và biết đâu sức khỏe của ông chẳng hồi phục hoàn toàn. Một thể chế tự do nhân bản không chủ trương trả thù và mở ra các nhà tù “cải tạo,” mà coi việc hòa hợp hòa giải dân tộc là một nỗ lực cần thiết trong tiến trình xây dựng và hàn gắn vết thương của dân tộc. Tôi cũng mong những chia sẻ này sẽ đem đến cho chúng ta, những người Việt yêu nước và yêu tự do, dân chủ, đang mong muốn một tương lai sáng lạn cho đất nước – dù đang sống ở quê nhà hay hải ngoại, những điểm đồng thuận sau đây: 1/ Việc gặp gỡ đại diện của một chế độ độc tài mà dân tộc chúng ta đang muốn xóa bỏ không luôn có nghĩa là ta bị lợi dụng, hay bất lợi cho dân tộc; cũng không có nghĩa là quy hàng, hay hòa hợp hòa giải với độc tài; mà tùy là chúng ta đứng ở vị thế mạnh hay yếu so với đối thủ, biết khai dụng tình thế, và luôn cần được soi sáng bằng quyền lợi đường dài của dân tộc trong lúc thương lượng để khỏi sập bẫy kẻ gian. 2/ Trong đấu tranh “bất bạo động” (BBĐ), ngồi vào bàn “thương nghị” với đối thủ là tiến trình phải trải qua trừ phi ta đủ mạnh để dứt điểm độc tài nhanh chóng bằng một cuộc “tổng nổi dậy toàn dân” như ở Serbia, Tunisia… Độc tài chỉ ngồi vào bàn thương lượng khi họ bị áp lực nặng nề, tức là đang ở vào thế yếu. Ta cần khai dụng thế yếu này để nhấn tới dứt điểm bằng một cuộc tổng tuyển cử tự do mà chắc chắn là họ sẽ thua. Kinh nghiệm của Ba Lan và các quốc gia Đông Âu 30 năm trước, hay của Burma mới đây đã cho thấy sự hữu hiệu của bước thương nghị này trong tiến trình đấu tranh BBĐ mà Tiến sĩ Gene Sharp đã nghiên cứu và đúc kết dựa trên thực tế đấu tranh của nhân loại. 3/ Cũng có khi ta phải chấp nhận ngồi vào bàn hội nghị để mua thời gian hầu củng cố lực lượng, nhưng phải luôn vững tin vào thế tất thắng của toàn dân và chính nghĩa dân tộc cũng như kiên định trong lập trường tranh đấu để đạt tới mục đích sau cùng. Nếu vì kinh nghiệm đau thương trong quá khứ mà ta cứ cho rằng ngồi vào bàn hội nghị hay thương lượng là ta sẽ bị đối thủ lừa, tức là ta đã mất đi niềm tự tin và tinh thần chủ động, đã quên đi sức mạnh trí tuệ của tập thể dân tộc. Tóm lại, đấu tranh BBĐ là một cuộc đấu trí với đối thủ gian ác, mưu hiểm và bạo lực. Chúng ta cần phải tin tưởng vào nhau (những người yêu nước biết đặt quyền lợi của dân tộc lên trên quyền lợi của cá nhân, phe nhóm và đảng phái), tin vào những người mà chúng ta cắt cử làm đại diện ngồi vào bàn thương nghị. Nhân sự đại diện cho lực lượng dân tộc phải là người có bản lãnh và được tôi luyện với trí tuệ tập thể để đạt được mục tiêu sau cùng là “giải phóng Việt Nam” khỏi ách độc tài, nhưng với cái tâm nhân từ và dũng cảm để chọn lựa hướng giải quyết ít tổn thất và có lợi nhất cho dân tộc. 15/9/2019 TS Trần Diệu Chân    
......

Đừng đỗ hết lỗi cho giới trẻ

Nhóm vận động Hong Kong gặp Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ Nancy Pelosi một ngày sau phiên điều trần Quốc hội 17-9-2019 (ảnh từ trang twitter của bà Pelosi) Manh Kim| Phản ứng dư luận trên mạng xã hội trước sự kiện biểu tình Hong Kong là so sánh một cách máy móc giữa giới trẻ Hong Kong với giới trẻ trong nước. Thật ra gần như không có bất kỳ điểm nào khả dĩ đối chiếu, theo từng “hạng mục” – từ giáo dục, nếp sống đến môi trường chính trị… – để có thể so sánh. Ngay cả giới trẻ khu vực cũng khác biệt từ nền tảng căn bản khiến khó có thể so với giới trẻ Hong Kong, huống hồ thanh thiếu niên Việt Nam. “Quý vị có nghe cháu nói không?” – Greta Thunberg hỏi 150 nghị sĩ và cố vấn trong Hạ Viện Anh. Cô gái nhỏ gõ vào micro. Cô lại hỏi. “Các cô chú có nghe những gì cháu vừa nói không? Tiếng Anh của cháu nghe ổn chứ ạ?”… Greta Thunberg (Getty Images) Thunberg là một hiện tượng. Cô học trò 16 tuổi người Thụy Điển này đang là nhà hoạt động xã hội nổi tiếng toàn cầu. Tháng Mười Hai, 2018, cô nói chuyện tại Hội Nghị Biến Đổi Khí Hậu LHQ ở Ba Lan; tháng Giêng, 2019, cô thuyết trình trước nhiều tỷ phú tại Diễn Đàn Kinh Tế Thế Giới ở Davos (Thụy Sĩ). Tiếp đó, Thunberg bay sang London trong một tour diễn thuyết và gặp Đức Giáo Hoàng. Chiến dịch đánh động nhận thức về tác hại của tình trạng biến đổi khí hậu, từ sự “xách động” của cô gái 16 tuổi, đã mang lại một hiệu ứng hưởng ứng  dữ dội: ngày 15 tháng Ba, 2019, 1,6 triệu người tại 133 quốc gia – hầu hết sinh viên, học sinh – đã rủ nhau xuống đường để cùng lên tiếng. Ngày 17 tháng Chín, 2019, nhà hoạt động Hoàng Chí Phong cùng các bạn mình dự một phiên điều trần trong Quốc Hội Mỹ và sau đó tiếp xúc loạt nhân vật hàng đầu chính giới Hoa Kỳ. Hình ảnh Hoàng Chí Phong xuất hiện đầy mạng xã hội, với những “chú thích” quen thuộc: “Coi giới trẻ Hong Kong kìa; thật xấu hổ và nhục nhã cho giới trẻ Việt Nam!” Tuy nhiên, điều gì đã “tạo ra” những Greta Thunberg hoặc Hoàng Chí Phong trong khi Việt Nam chỉ có những thanh niên xuống đường “đi bão” mừng chiến thắng bóng đá? Cần đặt ngược lại một câu hỏi quen thuộc: nếu Greta Thunberg hoặc Hoàng Chí Phong sinh ở Việt Nam thì liệu họ có thể trở thành những nhà hoạt động đang góp phần thay đổi thế giới và định hình nên một thế hệ mới của thế kỷ 21? Vấn đề cần quan tâm thật ra không phải là hình ảnh cá nhân của Greta Thunberg hoặc Hoàng Chí Phong mà là môi trường nào đã tạo ra những nhân vật tài không đợi tuổi, mà ảnh hưởng của họ không chỉ đánh động nhận thức ở “người lớn” đối với những vấn đề lớn lao mà thế giới đang đối mặt. Từ chính họ, họ cũng đang gián tiếp đưa ra một thách thức mà “người lớn” ít thấy: “người lớn” cần làm gì để có thể tạo ra một xã hội có nhiều hơn những phiên bản Greta Thunberg và Hoàng Chí Phong khác. Hoàng Chí Phong bắt đầu trở thành “thủ lĩnh” từ năm 14 tuổi, khi thành lập tổ chức “Học dân tư triều” (Scholarism – lấy cái sự học đích thực làm tôn chỉ), nhằm phản đối chủ trương “cộng sản hóa” hệ thống giáo dục Hong Kong. Chỉ một câu trong chủ trương mới, nói về Đảng Cộng Sản Trung Quốc – “Tấn bộ, vô tư dữ đoàn kế đích chấp chánh tập đoàn” (nhóm lãnh đạo thống nhất trên tinh thần tiến bộ và vô tư) – đã đủ để khiến Hoàng Chí Phong bất bình và bỏ hết tất cả thú vui tuổi thiếu niên để ra đường kêu gọi xã hội thức tỉnh trước nguy cơ không chỉ giáo dục mà cả hệ thống chính trị Hong Kong bị “đỏ hóa”. Trong khi đó, cái gọi là “tấn bộ, vô tư dữ đoàn kế đích chấp chánh tập đoàn” ở Việt Nam đã không chỉ ăn sâu bám rễ trong chủ trương giáo dục mà nó còn biến giới trẻ trở thành những sản phẩm chính trị được đúc khuôn “sản xuất” hàng loạt. Giới trẻ Việt Nam không biết họ đã bị tước mất những gì. Từ lớp một đến khi tốt nghiệp đại học, thanh thiếu niên Việt Nam không bao giờ được bàn về chính trị, tự do ngôn luận và bầu cử dân chủ. Trong khi trong trường học Hong Kong, thầy cô giáo khuyến khích học sinh thảo luận chủ đề Hoàng Chí Phong, về biểu tình dân chủ, về quyền biểu đạt, thì “chính trị” trong nhà trường Việt Nam là chính là thứ mà người Hong Kong đang phản kháng quyết liệt: “yêu nước” đồng nghĩa với trung thành tuyệt đối với đảng cầm quyền. Các “sinh hoạt chính trị” đối với thanh thiếu niên Việt Nam là sinh hoạt đoàn thể dưới sự dẫn dắt của tổ chức Đoàn và Đội, trong đó, ngoài những hoạt động vui chơi tập thể vô thưởng vô phạt thì là các cuộc thi “học tập theo gương Bác”. “Trách nhiệm” đối với đất nước của thanh niên trong đất nước cộng sản Việt Nam không phải là xây dựng nên nhận thức dưới ánh sáng dân chủ mà là “ra sức gìn giữ cho bằng được những thành quả cách mạng vĩ đại, mỗi thanh niên Việt Nam phải sống sao cho xứng đáng với sự hy sinh cao cả của thế hệ cha anh, xứng đáng với sự tin yêu và kỳ vọng của Đảng, Bác Hồ và của cả dân tộc Việt Nam” (trích phát biểu của Nguyễn Đào Phương Thúy, sinh viên năm IV, Đại Học Luật TP.HCM, dịp 30 tháng Tư, 2015). Nhận thức gì và như thế nào luôn là kết quả của những “thực phẩm” được cung cấp để nuôi nó. Giới trẻ Việt Nam đang là nạn nhân. Không thể đổ hết lỗi lên đầu họ. Nhận thức của họ sẽ khác đi một khi họ được “nuôi” bằng những “thực phẩm” khác, mang hàm lượng và giá trị của một xã hội có tự do và dân chủ đích thực. Hành động của họ sẽ khác một khi họ được sống trong môi trường có nhiều không gian tư duy và hành động hơn. “Bây giờ tôi đang nói cho cả thế giới nghe!” – Hoàng Chí Phong nói, trong một trả lời phỏng vấn báo chí. Chừng nào giới trẻ trong nước có một đại diện được ra nước ngoài nói cho “cả thế giới nghe” về ước vọng dân chủ cho quê hương mà không bị nhà cầm quyền ngăn cản? Thế hệ trẻ Việt Nam không phải không có người tài. Đã có những doanh nhân trẻ, nhà nghiên cứu trẻ, vận động viên trẻ và cả “nhà chính trị” trẻ. Tuy nhiên, với chính trị, “chính trị gia” trẻ chỉ có thể thành công nếu thuộc thành phần con ông cháu cha, còn không, có một chỗ khác dành cho họ: nhà tù. Trong một mô hình cai trị (hệt như Trung Quốc) được thiết kế bằng sự đe dọa và trấn áp tinh thần, cả xã hội đều bị tác động, không chỉ riêng giới trẻ. Thế hệ trẻ Việt Nam thật ra không hoàn toàn thờ ơ với đề tài chính trị. Mạng xã hội đang dần tạo ra nhận thức khác với “đường lối và chủ trương” mà đảng cầm quyền muốn. Thay vì “nguyền rủa” giới trẻ và chỉ trích sự “vô ý thức và vô trách nhiệm” của họ, “người lớn” có lẽ nên nhận một phần trách nhiệm. Giới trẻ là nạn nhân của chế độ nhưng để chế độ nhấn chìm và làm đen kịt nhận thức giới trẻ thì đó là lỗi của “người lớn”. Có bao giờ “người lớn” chúng ta, ngồi trên bàn ăn gia đình, nói chuyện với con cái rằng chúng đang bị chế độ tước đi mất những quyền gì, hay là chỉ hỏi chúng những câu quen thuộc “hôm nay đi học được bao nhiêu điểm”? Có bao giờ “người lớn” mang đề tài Hoàng Chí Phong ra nói với con mình, hoặc kể cho nó biết có một cô bé Greta Thunberg 16 tuổi đang làm chấn động thế giới, hơn là cứ mắng nó “suốt ngày chơi game”? Trong chiếc hộp với diện tích được cái “tấn bộ, vô tư tập đoàn” cho phép, giới trẻ chỉ có thể tư duy trong khuôn khổ cái hộp và hành động quanh quẩn trong cái hộp. Nhà trường, mô hình thu nhỏ của một phần chế độ cai trị, đang tước đi sự sáng tạo và cảm hứng tuổi trẻ. Điều đó, cho đến thời điểm này, là chưa thể thay đổi. Tuy nhiên, tạo ra những chiếc hộp để giúp giới trẻ có được không gian tư duy độc lập rộng hơn là điều có thể làm được. Điều đó bắt đầu từ chính “người lớn”.    
......

Tuyên bố ngang ngược của Bác Kinh cấm Việt Nam khai thác dầu khí Bãi Tư Chính

Le Anh   Hôm thứ Tư ngày 18 tháng 9, 2019, trong một cuộc họp báo, Phát ngôn nhân của Bộ ngoại Giao Trung Quốc, ông Cảnh Sảng đã tuyên bố lếu láo, yêu cầu Việt Nam phải chấm dứt dừng hoạt động dầu khí ở Bãi Tư Chính ngay lập tức, sau khi Việt Nam lên tiếng phản đối các tàu nghiên cứu Trung Quốc đã xâm phạm quyền tài phán của Hà Nội ở Biển Đông lần thứ 3. "Việt Nam đã đơn phương tiến hành các hoạt động khai thác dầu khí từ tháng Năm tới nay, và việc này vi phạm nghiêm trọng các quyền và lợi ích của Trung Quốc, đồng thời vi phạm các thỏa thuận song phương giữa Trung Quốc và Việt Nam," ông Cảnh Sảng nói trong đoạn băng do kênh truyền hình chính thức phát bằng tiếng Anh của nhà nước Trung Quốc, CGTN, đăng tải. Ông Sảng còn cho rằng, các hoạt động của Trung Quốc trong vùng biển thuộc quyền tài phán của Trung Quốc ở Biển Đông là hợp pháp, chính đáng và không phải bàn cãi. Ông còn nói: “Trung Quốc có chủ quyền đối với quần đảo Trường sa, và quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với vùng biển Bãi Tư Chính thuộc quần đảo” Qua những lời lộng ngôn của ông Cảnh Sảng cho thấy, Bắc kinh muốn xác định một lần nữa, Bãi Tư Chính thuộc chủ quyền của Trung Quốc, và nếu không tranh được cũng sẽ buộc Việt Nam hợp tác chia sẻ việc khai thác? Sau lời tuyên bố của ông Sảng đã làm cho dư luận Việt Nam càng phẫn nộ hơn khi thấy Bắc kinh ngày càng ngang ngược. Điều đó đã dẫn đến tình hình tại Bãi Tư Chính căng thẳng hơn. Cũng trong ngày 18 tháng 9, nhà ngoại giao cao cấp nhất của Mỹ về các vấn đề Châu Á, Ông David Stilwell đã lên án “các hành vi đe dọa, bắt nạt” của Trung Quốc đối với Việt Nam và các nước ASEAN trước một ủy ban của Thượng viện Hoa Kỳ. Ông nói: “Bằng việc lặp lại các hành động bất hợp pháp và quân sự hóa các đảo, bãi đá đang tranh chấp, Bắc Kinh đã và đang tiếp tục ngăn chặn các thành viên ASEAN tiếp cận các trữ lượng năng lượng trị giá hơn 2,5 nghìn tỷ đô la.” “Tàu Trung Quốc đã thực hiện các cuộc khảo sát hàng hải gần Bãi Tư Chính với các tàu hải cảnh và lục lượng dân quân biển để đe dọa Việt Nam và các nước ASEAN khác, răn đe họ chớ tiếp tục phát triển các nguồn dầu khí trên Biển Đông.” Được biết, Việt Nam đã và đang hợp tác với một số đối tác đang có những hoạt động thăm dò lượng dầu khí tại Bãi Tư Chính, nơi mà Trung Quốc cho rằng, có tiềm năng dầu khí rất lớn tại Biển đông. Đó là lý do mà Trung Quốc luôn khẳng định Bãi Tư Chính thuộc chủ quyền của Trung Quốc. Trong thời gian qua, khi tình hình căng thẳng bắt đầu leo thang kể từ tháng 7 tại Bãi Tư Chính, Bộ ngoại giao CSVN đã liên tục phản đối qua phương thức ngoại giao, đã không làm cho Bắc kinh quan ngại. Nói đúng hơn là Bắc kinh xem thường những phản đối của CSVN. Chính vì thế, cứ sau mỗi lần phản đối của Việt Nam thì Bắc kinh càng có những động thái ngang ngược lấn tới. Có lẽ Bắc kinh cho rằng, nhà cầm quyền CSVN sẽ không bao giờ dám đối đầu công khai trực diện với họ, vì Bắc kinh đã nắm được những bí mật mờ ám của lãnh đạo Việt Nam trong quá khứ??? Cho đến giờ này, vẫn chưa thấy Việt Nam lên tiếng hoặc có động thái nào phản bác tuyên bố trên. Có phải nhà cầm quyền CSVN đang bị bế tắc, không có giải pháp ngăn chặn sự ngang ngược của Bắc kinh? Lê Ánh  
......

Liên Hiệp Quốc: Việt Nam đàn áp, trả thù những nhà hoạt động nhân quyền

 RFA| Một báo cáo mới của Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc nhận định chính phủ Việt Nam đang tiến hành các hoạt động trả thù qua đàn áp, đe dọa đối với các nhà hoạt động nhân quyền, và gia đình họ, tìm cách ngăn chặn họ tiếp xúc với Liên Hiệp Quốc. Thông cáo báo chí của Văn Phòng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc cho biết như vậy hôm 19 tháng Chín. Thông cáo cho biết báo cáo này sẽ được trình bày tại Hội Đồng Nhân Quyền ở Geneva, Thụy Sĩ vào cùng ngày. Báo cáo nhận định tình trạng trả thù các nạn nhân, các thành viên của xã hội dân sự đang tăng lên ở nhiều quốc gia, phản ánh qua số các trường hợp được báo cáo tăng lên trên toàn cầu. Báo cáo dựa trên thống kê ở gần 50 nước. Trong phần phụ lục Việt Nam của báo cáo, Liên Hiệp Quốc đã nói đến từng trường hợp cụ thể ở Việt Nam từ năm 2018 đến nay. Cụ thể, trường hợp của 5 người Thượng ở Tây Nguyên đã bị tra tấn, thẩm vấn vì các hoạt động tôn giáo và sử dụng mạng xã hội, bị cấm không được báo cáo với các tổ chức nhân quyền quốc tế. Chính phủ Việt Nam nói rằng những người Thượng này đã tuyên truyền thông tin bịa đặt về chính sách của nhà nước, nói xấu chính phủ. Báo cáo cũng đề cập đến trường hợp của bà Nguyễn Thị Kim Thanh, vợ của tù nhân lương tâm Trương Minh Đức. Bà Thanh đã bị trả thù vì tham gia vào phiên Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát về Việt Nam (UPR) ở Geneva hôm 21 tháng Giêng năm nay. Bà đã bị an ninh giam giữ và thẩm vấn ở sân bay TP. HCM sau khi trở về nước và bị cấm xuất cảnh sau đó vì lý do an ninh quốc gia. Bà Nguyễn Thị Kim Thanh và Nguyễn Thị Quý góp mặt trong các buổi tiếp xúc Văn Phòng Cao Ủy Nhân Quyền LHQ (OHCHR) và các đại diện tại LHQ của Cộng Hòa Séc, Na Uy, Đức trước phiên Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát về Việt Nam (UPR) ở Geneva hôm 21 tháng Giêng 2019. Bà Bùi Thị Kim Phương, vợ tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển, theo báo cáo, cũng bị chính quyền cấm xuất cảnh sang Geneva để trình bày về tình trạng của chồng mình. Tường thuật Hội thảo trước ngày kiểm điểm UPR kỳ 3 của CSVN tại Geneva UPR 2019: Ngày vận động các Phái bộ Thường trực các quốc gia và các Đại diện Văn phòng Báo Cáo Viên Đặc biệt LHQ tại Geneva Báo cáo của Liên Hiệp Quốc cũng đề cập đến trường hợp của ông Nguyễn Văn Ân thuộc giáo xứ Kẻ Gai. Ông Ân bị truy nã vì đã tường trình một vụ bao lực xảy ra vào tháng Mười Hai, 2017 có liên quan đến Hội Cờ Đỏ, và báo cáo lên Đặc Phái Viên của Liên Hiệp Quốc về Tự Do Tôn Giáo và Tín Ngưỡng vào tháng Hai, 2018. Liên Hiệp Quốc nhận định việc chính phủ nhiều quốc gia sử dụng lý do an ninh quốc gia và chống khủng bố để ngăn cản những nhà hoạt động tiếp xúc với Liên Hiệp Quốc. Trợ lý của Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền Andrew Gilmour cho biết một số các trường hợp bị chính quyền đe dọa, sách nhiễu sẽ được trình bày tại phiên hỏi đáp với các quốc gia thành viên vào ngày 19 tháng Chín. Ông Gilmour được thông cáo trích lời nói rằng “các quốc gia thành viên cần phải chịu trách nhiệm về các hành động của mình và phải có đền bù khi có hành động trả thù xảy ra”.    
......

Mặt trận Tổ quốc phải có tiếng nói bảo vệ chủ quyền VN trên biển Đông

Chuân Đô đốc ông Lê Kế Lâm phát biểu tại phiên họp. RFA| Nhiều ý kiến thẳng thắn của các đại biểu được nêu ra trong phiên họp ngày thứ nhất Đại hội đại biểu toàn quốc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam lần thứ IX, nhiệm kỳ 2019-2024 diễn ra vào chiều ngày 18/9 tại Hà Nội, về báo cáo kiểm điểm của Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam (MTTQ) khóa VIII. Trong đó, phần đông cho rằng, MTTQ chưa bày tỏ thái độ chính kiến trước một số vấn đề cấp bách mà xã hội quan tâm thời gian gần đây, đặc biệt là tình hình căng thẳng biển Đông. Chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm, Ủy viên Ủy ban Trung ương MTTQ VN cho rằng, tình hình biển đảo Việt Nam hiện nay không yên ổn và đang khá sôi sục nhưng trong báo cáo kiểm điểm của Đoàn Chủ tịch MTTQ không đề cập đến và ông đề nghị MTTQ cần quan tâm đến biển đảo, đưa vấn đề biển đảo vào báo cáo kiểm điểm. Đài Á Châu Tự Do hôm 19/9 đã liên lạc với Chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm và có cuộc trò chuyện nhanh liên quan đến chất vấn của ông và được ông trả lời: Lê Kế Lâm: “Phát biểu của tôi căn cứ vào nguyện vọng của nhân dân và tình hình thực tế diễn biến trên Biển Đông trong những ngày gần đây phức tạp. Tôi thấy trong báo cáo có nêu nhưng ít quá, chưa đủ mức độ của nó nên tôi có chất vấn. Tôi có đề nghị cần làm rõ vấn đề này, sau đó nhiều người ủng hộ tôi nói rằng là anh nói lên như vậy là sự thật lịch sử, sự thật trên biển Đông và rõ ràng toàn dân quan tâm.” RFA: Thưa Chuẩn Đô đốc, vậy ông nghĩ vai trò của MTTQ trong vấn đề này như thế nào? Lê Kế Lâm: Mặt trận cũng như đoàn thể quần chúng xung quanh Mặt trận thì đều một lòng bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, tất cả quyền lợi của dân tộc Việt Nam, nhân dân Việt Nam, trên không, trên đất liền cũng như trên biển. Do đó, mặt trận là họ quan tâm toàn diện, quan tâm đến đời sống, vật chất tinh thần của nhân dân vào sự phát triển của đất nước, thì tất nhiên trong vấn đề biển đảo cũng có nêu đến chứ không phải là không nêu. RFA: Cũng liên quan Biển Đông, Mặt trận tổ quốc phải đóng vai trò người trong cuộc chứ không phải là một quan sát viên? (theo ý kiến của đại biểu Vũ Trọng Kim, Ủy viên Đoàn Chủ tịch nêu trong Hội nghị Đoàn chủ tịch lần thứ 17 diễn ra trong tháng 7 vừa qua ), ông nghĩ sao về ý kiến này?. Tại sao sau kiến nghị của ông Kim, trong báo cáo lần này của MTTQ vẫn không nhắc đến vai trò của MTTQ về Biển Đông? Lê Kế Lâm: Quyền đó là của đoàn chủ tịch và của lãnh đạo Mặt trận, còn nhân dân thì có quyền nói lên bức xúc của nhân dân. Tất nhiên, mặt trận là đại diện cho toàn dân nên mặt trận cần phải có tiếng nói thỏa đáng trong mọi vấn đề của đất nước của dân tộc. Tôi nghĩ trước sau gì thì Mặt trận cũng thể hiện quyết tâm của mình mà đó cũng là quyết tâm của toàn dân. RFA: Đối với kiến nghị lần này của ông sẽ thế nào, thưa ông? Lê Kế Lâm: Chiều nay có chia tổ để thảo luận thì cũng có nhiều đại biểu bức xúc nói về vấn đề này. Tôi hoàn toàn đồng tình và có kiến nghị rằng, trong lời kêu gọi của nhân dân cũng như trong nghị quyết là phải có vấn đề về Biển Đông, đặc biệt là trong tình hình hiện nay thì nên nói cho đúng mức độ và thỏa đáng với nguyện vọng và mong ước của nhân dân. RFA: Thưa ông, trong tình huống xấu nhất, kiến nghị của ông vẫn không được lắng nghe, ông có thể chia sẻ việc tiếp tục lên tiếng ra sao với tư cách là một người sĩ quan Hải quân trước tình thế ở Biển Đông hiện nay? Lê Kế Lâm: Nói thật rằng tôi tin là sẽ không có vấn đề gì đâu, có thể lúc này chưa nói được thì sẽ nói vào lúc khác nhưng có một cái nhất quán là mặt trận dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam thì sẽ là chỗ dựa của nhân dân trong bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của nhân dân Việt Nam trên Biển Đông theo luật quốc tế năm 1982. Việc này sớm muộn gì người ta cũng biểu thị tùy theo tình hình phát triển xấu hay không xấu trên biển và sẽ có thái độ đúng mực mà thôi. RFA: Ông có gặp gỡ những vị khác để cùng bàn bạc về tình thế hiện nay và nhận được những ý kiến gì không, thưa ông? Lê Kế Lâm: Có chứ, ngoài giờ trong lúc giải lao tôi có gặp và trao đổi nhiều. Tôi cũng nói với cả những người có trách nhiệm trong đoàn chủ tịch, cũng như trong thường trực của mặt trận. Tôi phản ảnh lên nguyện vọng của nhân dân và đề nghị nên có lời tuyên bố có mức độ để người dân tin tưởng cũng như kêu gọi sự đoàn kết của toàn dân trong nhiệm vụ đấu tranh để bảo vệ mọi quyền lợi của nhân dân trên không, trên đất liền cũng như trên biển và phù hợp với luật pháp quốc tế, phù hợp với thực tế lịch sử Việt Nam. RFA: Đảng CSVN vừa là tổ chức thành viên vừa lãnh đạo MTTQVN theo Cương lĩnh, Hiến pháp và Luật MTTQ VN, trong khi đó MTTQ là đại diện cho dân nên phải thể hiện được những yêu cầu cấp thiết trong việc bảo vệ vững chắc lãnh thổ của tổ quốc. Theo ông MTTQ cần phải làm gì hiện nay để thể hiện rõ trách nhiệm của tổ chức? Lê Kế Lâm: Họ đương làm đó thôi, đang lãnh đạo toàn dân tập hợp, kết nối, bắc cầu giữa lãnh đạo với nhân dân và mọi thành phần trong nhân dân để thực hiện nhiệm vụ Chính trị và làm sao cho Việt Nam theo lời di chúc của chủ tịch Hồ Chí Minh là phấn đấu thực hiện một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh. RFA: Vậy theo Chuẩn Đô đốc, MTTQ cần phải cải tổ ra sao để có thể phát huy được sức mạnh của toàn dân như yêu cầu đề ra; đặc biệt trong tình hình hiện nay? Lê Kế Lâm: Cái này báo chí trên đài sẽ công bố về phương hướng hoạt động của Mặt trận trong nhiệm kỳ IX, có nói rõ vấn đề cần làm như thế nào, chương trình hành động ra sao, giải pháp thế nào. Theo dõi trên đài báo Việt Nam cũng như sẽ có website của Mặt trận dịch ra tiếng nước ngoài. RFA: Xin cảm ơn Chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm đã dành cho chúng tôi cuộc trò chuyện hôm nay.  
......

Tội phạm người Trung Quốc xem Việt Nam là thiên đường để phạm tội

Le Anh Thời gian qua, truyền thông trong nước đưa tin liên quan đến nhiều sự kiện phạm tội do người Trung Quốc gây nên. Tình trạng phạm tội của người Trung Quốc ngày càng gia tăng đang làm cho nhiều người lo lắng. Chỉ trong vòng vài tháng trở lại đây, Việt Nam đã công bố về những đường dây phạm tội đã bị công an triệt phá. Những sự kiện dưới đây cho thấy tình trạng người Trung Quốc phạm tội tại Việt Nam đã đến mức báo động. - Tháng 4-2019, lực lượng chức năng Công an Nha Trang đã bắt 70 người Trung Quốc nghi dùng công nghệ cao để lừa đảo. Họ mạo danh nhà chức trách, điện thoại khống chế, đe dọa, ép buộc người khác chuyển tiền vào tài khoản của mình ... - 6/6/2019, tại Quảng Ninh, Tp Đà Nẵng và Khánh Hòa, lực lượng chức năng bắt quả tang 77 người Trung Quốc sử dụng công nghệ cao để tổ chức đánh bạc xuyên quốc gia tại 18 địa điểm. - 5/7/2019, một nhóm người Trung Quốc xăm trổ đầy mình cầm theo dao bản lớn xông vào khu vực karaoke của một tòa nhà tập trung đông du khách nhất ở Nha Trang và đã dẫn đến 1 người bị tử vong. - 28/7/2019, thông tin ban đầu từ cơ quan công an cho biết đã tạm giữ 380 đối tượng, đều là người Trung Quốc, tham gia điều hành các trang web, tổ chức cho chính công dân Trung Quốc đánh bạc trực tuyến, với các hình thức cá cược thể thao, dự đoán kết quả xổ số, lô đề … - 1/8/2019, 3 người Trung Quốc đã ra tay sát hại một tài xế taxi Việt Nam tại Lạng Sơn. - 26/8/2019, Công an tỉnh Quảng Ninh bắt giữ 28 người Trung Quốc phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản qua mạng cùng nhiều tang vật liên quan. - 11/9/2019, một đường dây sản xuất ma túy được gọi là “cực lớn” do nhóm người Trung Quốc cầm đầu ở tỉnh Bình Định đã bị Công an Việt Nam triệt phá. Bốn người Trung Quốc liên quan đến đường dây này bị xử phạt hành chính về “hành vi cư trú bất hợp pháp với số tiền 95 triệu đồng”. Và mới đây, ngày 14 tháng Chín, 2019, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Đà Nẵng bắt khẩn cấp và tạm giam 5 người Trung Quốc và một người Việt Nam (phiên dịch) vì có hành vi lôi kéo các cô gái trẻ, trong đó có cô gái mới 15 tuổi, để quan hệ tình dục và quay clip sex bán trên mạng xã hội. Ngoài ra còn nhiều vụ khác liên quan đến đường dây ăn cắp đồ trên máy bay và đột nhập cướp tài sản doanh nghiệp … Trước các tình trạng tội phạm Trung Quốc ngày càng gia tăng không có điểm dừng, đã làm cho nhiều người lo lắng nghĩ rằng, những người Trung Quốc phạm tội tại Việt Nam không bị xử lý, nếu có bị xử phạt chỉ là rất nhẹ, điển hình là vụ người Trung Quốc sản xuất ma túy chỉ bị phạt hành chính 95 triệu. Hoặc trường hợp tệ nhất là bị dẫn độ về Trung Quốc. Chính vì thế, tội phạm Trung Quốc có thể xem Việt Nam là một trong những thiên đường để phạm tội mà không hề sợ hãi vì luật pháp Việt Nam lỏng lẻo, không rõ ràng về những trường hợp do người nước ngoài phạm tội. Một số chuyên gia về luật pháp nhận định rằng, hiệp ước dẫn độ Việt-Trung sẽ thu hút nhiều người Trung Quốc qua Việt Nam phạm tội. Việt Nam có nguy cơ trở thành điểm đến của tội phạm người Trung Quốc. “Để đảm bảo chủ quyền và luật pháp được thực hiện nghiêm minh thì tội phạm xảy ra trên đất nước Việt Nam cần phải được xử lý bằng pháp luật Việt Nam,” Theo Ls Hà Huy Sơn. Được biết, ngày 26 tháng Tám, 2019, Tân Hoa Xã của Trung Quốc loan tin về việc Ủy ban Thường vụ Quốc hội Trung Quốc, cơ quan lập pháp hàng đầu của Bắc Kinh đã phê chuẩn hiệp ước dẫn độ nghi phạm với Việt Nam. Lê Ánh
......

Paris: Biểu tình chống Trung Cộng xâm lấn chủ quyền Việt Nam tại Bãi Tư Chính

Phạm Minh Hoàng ghi| Hằng năm ngày 15 tháng Chín đánh dấu ngày Quốc Tế Dân Chủ (International Day of Democracy). Tại Paris, nhóm Tinh Thần Diên Hồng và Hiệp Hội các Cộng Đồng Á Châu Tranh Đấu cho Nhân Quyền đã tổ chức buổi xuống đường tại quảng trường Trocadéro, còn được gọi là quảng trường Nhân Quyền. Được biết, chính tại nơi này cách đây 71 năm, ngày 10 tháng Mười Hai, 1948, 58 quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc đã cùng ký vào bản Hiến Chương LHQ về Quyền Con Người. Cuộc biểu tình năm nay chia làm 2 phần. Phần đầu từ 12g30 đến 14g30 do Nhóm Tinh Thần Diên Hồng tại Paris mà Việt Tân là một thành viên, chủ động đảm trách. Có mặt từ 11g, anh chị em trong Ban Tổ Chức đã bắt tay vào việc với âm thanh, cờ, biểu ngữ, hình ảnh được trưng bày rất công phu. Chương trình bắt đầu lúc 13g với nghi thức chào cờ, mặc niệm thật trang nghiêm. Ông Nguyễn Văn Minh đại diện Ban Tổ Chức nêu lý do của buổi biểu tình hôm nay nhằm: – Chống đối Trung Cộng xâm lược vùng biển Đông; – Chống đối Trung Cộng từ tháng 8 vừa qua, đem tàu chiến xâm lấn Bãi Tư Chính, ngoài khơi miền Nam Việt Nam; – Chống đối Cộng Sản Việt Nam từ lâu nay ác với dân, hèn nhát với giặc Trung Cộng xâm lấn chủ quyền. Ông Minh cũng nói thêm: …“Đồng Hương Việt Nam tại Pháp hiện diện đông đảo tại quảng trường Nhân Quyền hôm nay để lên tiếng tranh đấu cho một nước Việt Nam Tự Do, Dân Chủ và Tự Chủ. Song song đó cũng để ủng hộ những dân tộc Á Châu khác đang sống dưới ách đô hộ của Trung Cộng: Tây Tạng, Ngô Duy Nhĩ, Nội Mông, Hong Kong. Lời kêu gọi và khẩu hiệu tiêu biểu trong cuộc biểu tình nhân ngày Quốc Tế Dân Chủ 2019 tại Paris. Ảnh: FB Thân Hữu Việt Tân tại Pháp Tiếp sau là phần phát biểu của các hội đoàn, cá nhân bằng Pháp và Anh ngữ. Đặc biệt năm nay có sự góp mặt của Bà Đặng Kim Trang, Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt tại San Diego, Hoa Kỳ. Những bài hát đấu tranh thật khí thế xen kẽ với các khẩu hiệu được hô vang cả một góc phố. Đảng Việt Tân và đấu tranh bất bạo động Buổi biểu tình phần hai bắt đầu từ 14g30 do Hiệp Hội các Cộng Đồng Á Châu Tranh Đấu cho Nhân Quyền bao gồm những quốc gia như Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương, Lào, Đài Loan, Việt Nam. Sự hiện diện của các bạn trẻ đại diện cho Hong Kong làm tăng thêm phần sinh động với cờ và biểu ngữ đầy mầu sắc. Những bài quốc ca của các cộng đồng quốc gia trong Hiệp Hội đang bị khống chế bởi Trung Cộng và chế độ độc tài lần lượt phát lên thật hùng hồn. Sau phần phát biểu và các khẩu hiệu của từng cộng đồng thật khí thế, không gian trầm lắng lại với phần tụng kinh cầu an bởi nhà sư Tây Tạng Tenzin Penpa cho những người đấu tranh đòi Tự Do Dân Chủ và công bằng, lẽ phải đang bị trù dập và tù tội. Về phía Việt Nam, ông Nguyễn Ngọc Bảo đại diện cho Cơ sở Việt Tân tại Pháp nói lên tình hình căng thẳng tại Biển Đông, đặc biệt là tại Bãi Tư Chính. Nhạc phẩm Sea of Black tức “Biển Người Áo Đen” của nhạc sĩ Trúc Hồ sáng tác để cổ động cho cuộc tranh đấu của giới trẻ Hong Kong cất lên bởi tiếng hát của cô Tố Lan thuộc Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris được sự hưởng ứng nồng nhiệt của người tham dự. Phần phát biểu của nhóm sinh viên Hong Kong đã gây nhiều cảm xúc đến người tham dự. Đoàn người diễn hành thật lớp lang với sự bảo vệ của cảnh sát và ban trật tự di chuyển ngang qua tháp Eiffel để đi đến bức tường Hòa Bình cách đó 3 km. Paris tuy trời vào thu nhưng vẫn chan hoà nắng ấm. Mầu sắc của biểu ngữ và rừng cờ 7 quốc gia len lỏi giữa các trục lộ và xen lẫn với những tiếng hô khẩu hiệu bằng tiếng Việt, Pháp và Anh Ngữ gây sự chú ý cho người dân địa phương và du khách. Những tờ truyền đơn cũng được phát tận tay những khách bộ hành hai bên đường cắt nghĩa lý do của buổi xuống đường phản đối Trung Cộng và các chế độ độc tài đang chà đạp và vi phạm Nhân Quyền một cách trầm trọng. Chị Trần Dung Nghi đại diện Hiệp Hội các Cộng Đồng Á Châu Tranh Đấu cho Nhân Quyền có vài lời cám ơn sự hiện diện đông đảo của các cộng đồng bạn và đồng hương Việt Nam đã bỏ thời gian của một chủ nhật đẹp trời đến tham dự cuộc xuống đường và cùng hẹn sẽ tiếp tục tranh đấu cho Quyền Con Người và đòi hỏi Tự Do Dân Chủ cho các nước còn đang bị khống chế bởi Trung Cộng và các chế độ độc tài trong đó có Việt Nam. Buổi biểu tình đã chấm dứt vào lúc 18g cùng ngày. Paris, 15 tháng Chín, 2019 Phạm Minh Hoàng ghi Một số hình ảnh: Cuộc biểu tình nhân ngày Quốc Tế Dân Chủ 2019 tại Paris do nhóm Tinh Thần Diên Hồng và Hiệp Hội các Cộng Đồng Á Châu Tranh Đấu cho Nhân Quyền tổ chức. Ảnh: FB Thân Hữu Việt Tân tại Pháp. Cộng đồng người Việt Cộng đồng người Việt Cộng đồng người Việt Cộng đồng người Hoa và các sinh viên Hong Kong Cộng đồng Tây Tạng  
......

Tuyên bố mới về Chương Trình TRI ÂN TPB-VNCH

Kính thưa quý ông bà TPB-VNCH cùng quý vị ân Nhân đã từng trợ giúp Chương Trình TRI ÂN TPB-VNCH, Chúng tôi là các tu sĩ, linh mục DCCT cộng đoàn Cần Thạnh, Nhà Cần Giờ. Chúng tôi xác tín lẽ sống của đời mình là những lời này của Chúa Giê-su Ki-tô: “Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức.” (Lc 4,18) và “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người anh em bé nhỏ nhất đây, là các ngươi không làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25,40) Trong tinh thần và mục tiêu phát triển con người toàn diện của Giáo Hội Công Giáo toàn cầu, chúng tôi muốn tiếp tục lựa chọn tinh thần TRI ÂN đối với TPB-VNCH, vì chúng tôi nghĩ rằng sự đồng hành của chúng tôi bên cạnh quý vị không chỉ là một việc trợ giúp về mặt vật chất, mà còn muốn nói với mọi người, ít nhất là với những ai đã từng thụ hưởng hoạt động phụng sự của quý vị, rằng chúng tôi BIẾT ƠN quý vị, vì quý vị đã gìn giữ hòa bình và an ninh cho chúng tôi đến mức độ hy sinh một phần thân thể. Tinh thần biết ơn đầy nhân văn và đề cao nhân phẩm, cần được giáo dục cho các thế hệ trẻ, nhằm sửa chữa phần nào nền giáo dục suy đồi hiện nay. Cụ thể, với Tuyên bố này, chúng tôi bắt đầu Chương trình trợ giúp quý ông bà TPB-VNCH. Bởi vì chúng tôi nghĩ rằng: 1/ Đây là một trong những cách thức để chúng tôi sống sứ vụ thừa sai Dòng Chúa Cứu Thế, theo đặc sủng của Thánh Tổ An-phong-sô, Đấng Sáng Lập DCCT. Đó là loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho những người nghèo bị bỏ rơi hơn cả. 2/ Chúng tôi nhận ra quý ông bà TPB-VNCH chính là hiện thân của Đức Ki-tô nghèo khó vốn là cùng đích tối hậu của sứ vụ chúng tôi. Quý vị đã bị loại trừ, bị bỏ rơi, bị khinh khi một cách bất công và phi nhân suốt bốn mươi bốn năm qua. Và hơn nữa, thời gian còn lại của quý vị trên cõi đời này không còn nhiều. Mỗi năm qua đi, càng có nhiều ông bà rời bỏ chúng tôi để về với Chúa. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ tiếp nhận và phục vụ quý ông bà TPB-VNCH sinh sống ngoài vùng Sài Gòn. Quý vị thuộc vùng Sài Gòn, xin vui lòng liên lạc với quý cha DCCT Sài Gòn. Quý vị ân nhân nào muốn cùng chúng tôi trợ giúp các ông bà TPB-VNCH theo tinh thần Tri ân TPB-VNCH, xin liên lạc với linh mục Giu-se Trương Hoàng Vũ. Xin Thiên Chúa chúc lành và ban bình an cho quý vị cùng toàn thể gia quyến. Sài Gòn, ngày 19 tháng 09 năm 2019 TM. Cộng Đoàn Ký tên Giuse Hồ Đắc Tâm --- NB.: Lm. Giuse Trương Hoàng Vũ SĐT: 093 200 8601 ĐC: Nhà thờ Cần Giờ, số 183/2 Đào Cử, TT. Cần Thạnh, H. Cần Giờ, Tp. HCM. Con cảm ơn quý cha đã tiếp tục công việc này. Chúng ta hãy cùng đồng hành và tri ân Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa.  
......

Các báo lớn ở Việt Nam ‘né’ tin Joshua Wong điều trần trước Quốc Hội Mỹ

Bản tin trên báo điện tử Một Thế Giới. (Hình chụp qua màn hình) SÀI GÒN, Việt Nam (NV)| Nếu chỉ theo dõi các báo lớn ở Việt Nam hôm 18 Tháng Chín mà không đọc các báo tiếng Việt ở hải ngoại, người đọc trong nước sẽ không biết đến sự kiện Joshua Wong, lãnh đạo phong trào Dù Vàng, tổng thư ký đảng Demosito, vừa điều trần trước Quốc Hội Mỹ vào nửa đêm (giờ Việt Nam). Đây là sự kiện mà tất cả các hãng truyền thông uy tín hàng đầu của thế giới như CNN, BBC, Reuters, RFA, AFP, AP… đều tường thuật cặn kẽ, thậm chí phát video trực tiếp để người đọc tiện theo dõi và bình luận. Theo tìm hiểu của Người Việt, gần như chỉ có báo Phụ Nữ TP.HCM hôm 18 Tháng Chín đăng bài “Hoàng Chí Phong [Joshua Wong] điều trần trước Quốc Hội Mỹ” với nội dung: “Hoàng Chi Phong, người đã trở thành gương mặt đại diện của các cuộc biểu tình, nói: “Bắc Kinh không nên chiếm lấy cả hai ưu thế, gặt hái tất cả những lợi ích kinh tế của Hồng Kông trên thế giới trong khi xóa bỏ bản sắc xã hội chính trị của chúng tôi. Như tôi đã nói, Hồng Kông đang đứng trước một thời điểm quan trọng. Mối đe dọa chưa bao giờ cao như thế.” Hoàng Chí Phong bày tỏ lo ngại rằng Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình có thể quyết định hành động mạnh mẽ hơn trước lễ kỷ niệm 70 năm Quốc khánh Trung Quốc vào ngày 1 Tháng Mười. “Việc Bắc Kinh gửi binh đoàn xe tăng đến thành phố thiếu cơ sở thuyết phục, nhưng không gì là không thể,” tờ báo của Hội Liên Hiệp Phụ Nữ thành phố ở Sài Gòn dẫn lời anh Joshua Wong. Bản tin trên báo Phụ Nữ TP.HCM hôm 18 Tháng Chín. (Hình chụp qua màn hình) Bài báo của Phụ Nữ TP.HCM được cho là “can đảm” trong bối cảnh các báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Zing, Người Lao Động, Pháp Luật TP.HCM, VietnamNet… đều chọn cách né tránh đăng tin về sự kiện “nhạy cảm, có thể khiến nhà cầm quyền Trung Cộng” phật ý như thế này. Ngay cả tờ báo điện tử VnExpress, vốn luôn miêu tả Joshua Wong một cách xách mé là “thủ lĩnh ô dù Hồng Kông” cũng không cập nhật tin Joshua Wong điều trần trước Quốc Hội Mỹ, dù trước đó liên tục đưa tin về việc anh này bị bắt rồi được thả… Như vậy có thể thấy, trong bối cảnh Việt Nam và Trung Cộng đang xảy ra căng thẳng ở bãi Tư Chính, các báo nhà nước tuy được “bật đèn xanh” lên án các hành vi của Trung Cộng ở Biển Đông, nhưng cũng nhận lệnh “im tiếng” về sự kiện anh Joshua Wong điều trần trước Quốc Hội Mỹ. Đáng lưu ý, tám ngày trước, khi anh Joshua Wong đến Đức gặp ông Heiko Maas, ngoại trưởng nước này, để vận động sự ủng hộ của phương Tây đối với công cuộc đấu tranh vì dân chủ của người biểu tình Hồng Kông, các báo như Tiền Phong chỉ đưa tin theo kiểu: “Bộ Ngoại Giao Trung Quốc gửi phản đối mạnh mẽ đến Đức vì cuộc gặp giữa ngoại trưởng Đức với một nhà hoạt động Hồng Kông”. Quan điểm đưa tin về Joshua Wong và biểu tình ở Hồng Kông của các báo nhà nước ở Việt Nam được ghi nhận hoàn toàn “nhất quán” với chủ trương của Thông Tấn Xã Việt Nam. Trong các bản tin gần nhất về chuyện người dân Hương Cảng xuống đường phản đối nhà cầm quyền CSTQ và dự luật Dẫn Độ, Thông Tấn Xã Việt Nam đều mô tả: “Mặc dù cuộc biểu tình đã bị cảnh sát từ chối cấp phép, nhưng những người biểu tình vẫn ra đường tuần hành và có những hành động quá khích khiến đặc khu này tiếp tục phải hứng chịu những ảnh hưởng nặng nề.” (T.K.)  
......

Joshua Wong điều trần trước Quốc Hội Mỹ: ‘Nguyện vinh quang quy Hương Cảng’

Từ trái, ba nhà tranh đấu Joshua Wong, Denise Ho và Sunny Cheung ra điều trần trước Quốc Hội Mỹ hôm Thứ Ba, 17 Tháng Chín. (Hình: Cát Linh/Người Việt) Cát Linh/Người Việt (tường trình từ Washington, D.C.)| Tự tin, bản lĩnh, thông minh, sử dụng tiếng Anh lưu loát, và nhất là tinh thần Hồng Kông thể hiện rõ trong từng câu chữ, đó là những gì mà Joshua Wong, Denise Ho và Sunny Cheung thể hiện trong buổi điều trần tại Quốc Hội Mỹ sáng Thứ Ba, 17 Tháng Chín. Có mặt với vai trò nhân chứng của thực trạng hiện tại và cả tương lai của Hồng Kông là anh Joshua Wong (Hoàng Chi Phong), lãnh đạo phong trào Dù Vàng, tổng thư ký đảng Demosito; ca sĩ Denise Ho (Hà Vận Thi); anh Sunny Cheung, phát ngôn viên phái đoàn quốc tế vụ giáo dục đại học; bà Sharon Hom, giám đốc điều hành tổ chức Nhân Quyền Trung Quốc, giáo sư Luật City University of New York; và Tiến Sĩ Dan Garrett đã ra điều trần trước Ủy Ban Trung Quốc của Quốc Hội Mỹ (Congressional-Executive Commission on China, CECC), vốn có sự hậu thuẫn của cả hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa. Đại diện Ủy Ban Trung Quốc của Quốc Hội Mỹ tại buổi điều trần có Dân Biểu Jim McGovern (Dân Chủ, Massachusetts), chủ tịch ủy ban; Thượng Nghị Sĩ Marco Rubio (Cộng Hòa, Florida), đồng chủ tịch ủy ban về Trung Quốc; Thượng Nghị Sĩ Todd Young (Cộng Hòa, Indiana); Dân Biểu Tom Suozzi (Dân Chủ, New York); Dân Biểu Christopher Smith (Cộng Hòa, New Jersey)… Kể lại sự thật  Suốt 3 giờ đồng hồ, khó có thể đếm được bao nhiêu lần những từ như “ủng hộ Hồng Kông,” “bầu cử tự do,” “nhân quyền,” “khủng hoảng nhân đạo”… được nói to lên bên trong phiên điều trần tại phòng 419, Dirksen Senate Office Building – Quốc Hội Hoa Kỳ, trước Ủy Ban Trung Quốc của Quốc Hội Mỹ. Trong nội dung điều trần, các nhân chứng nhiều lần nhắc lại cuộc biểu tình kéo dài mấy tháng qua của người dân Hồng Kông đã gióng lên hồi chuông cảnh báo sự tàn bạo của cảnh sát và những nỗ lực của Trung Quốc nhằm xóa đi sự tồn tại của “một quốc gia, hai chế độ” mà lẽ ra, Hồng Kông vốn phải là quốc gia có quyền tự trị cao. Tổng Thư Ký Đảng Demosito Joshua Wong mở đầu bài phát biểu: “Khi tôi nói ‘Một quốc gia, hai thể chế’ thì Hồng Kông đang trở thành ‘Một quốc gia, một thể chế rưỡi.’ Tôi nghĩ các nhà quan sát sự kiện gần đây sẽ không có bất kỳ sự nghi ngờ nào để thấy rằng, chúng ta đang tiếp cận một cách nguy hiểm đến gần với ‘Một quốc gia, một thể chế.’ Tình trạng hiện tại cho thấy Bắc Kinh không thể hiểu được, nói gì đến việc cai trị một xã hội tự do.” Ca sĩ, nhà đấu tranh dân chủ Denise Ho không ngần ngại đề cập đến sự can thiệp của Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình vào Hồng Kông: “Thật bất hạnh, với sự gia tăng cai trị thép dưới chính quyền Tập Cận Bình, ‘Một quốc gia, hai chế độ’ đang chạy đua với bản án tử.” Anh Joshua Wong. (Hình: Cát Linh/Người Việt) Và người nghệ sĩ tranh đấu cho dân chủ của Hồng Kông mạnh mẽ kêu gọi: “Do đó, tôi kêu gọi Quốc Hội Hoa Kỳ sát cánh cùng Hồng Kông, và hơn hết, thông qua Luật Nhân Quyền và Dân Chủ Hồng Kông. Đây không phải là một lời cầu xin cho cái gọi là sự can thiệp của nước ngoài, hay cũng như sự độc lập của Hồng Kông. Đây là một lời đòi hỏi cho nhân quyền phổ quát. Đây là một lời đòi hỏi cho nền dân chủ. Đây là một lời đòi hỏi cho sự tự do lựa chọn.” Anh Joshua Wong không quên nhắc lại sự kiện ngày 5 Tháng Tám, ngày người Hồng Kông thực hiện một cuộc biểu tình lớn nhất lịch sử, cảnh sát ngày đó đã bắn 800 hộp đạn hơi cay để giải tán người dân. Con số này nếu so sánh với phong trào Dù Vàng năm năm trước, chỉ có 87 cảnh sát sử dụng đạn hơi cay. “Họ gia tăng sử dụng bình xịt hơi cay, đạn hạt tiêu (pepper balls), đạn cao su, đạn bọt biển và vòi rồng. Tất cả đều được nhập từ các nền dân chủ phương Tây. Do đó, trước tình trạng này, tôi hoan nghênh Chủ Tịch Jim McGovern đã giới thiệu đạo luật ‘PROTECT Hong Kong’ vào tuần trước tại Hạ Viện. Các công ty Mỹ không thể kiếm lợi nhuận từ cuộc đàn áp bạo lực của những người Hồng Kông yêu tự do,” anh Joshua Wong nói tiếp. Tự do hoặc là chết  Thượng Nghị Sĩ Marco Rubio, đồng chủ tịch ủy ban về Trung Quốc, cho biết những nỗ lực xung quanh dự luật này là “lưỡng tính và lưỡng đảng.” Ông nhấn mạnh: “Các nhà lãnh đạo của Trung Quốc, phải tôn trọng quyền tự trị của Hồng Kông hoặc biết rằng hành động leo thang của họ sẽ khiến họ phải đối mặt với những hậu quả thực sự, không chỉ từ Hoa Kỳ mà còn từ thế giới tự do.” Nhà hoạt động, phát ngôn viên phái đoàn quốc tế vụ giáo dục đại học Sunny Cheung nói với các nhà lập pháp tại phiên điều trần, rằng những người biểu tình trẻ tuổi đối mặt với cảnh sát chống bạo động chính là chuyển tải thông điệp về ý chí cuối cùng của họ. “Họ tin rằng giới hạn duy nhất cho sự tự do của họ là cái chết của họ. Chúng tôi đấu tranh cho tự do từ ý thức về bổn phận và phẩm giá,” anh Sunny Cheung nói. Và, tương lai của thế hệ Hồng Kông mấy mươi năm sau, chính là thông điệp mà nhà tranh đấu Joshua Wong cũng như những thanh niên đang đi giải cứu dân tộc của họ muốn gửi đến cho thế giới: “Ngay cả một em bé được sinh ra hôm nay sẽ không thể tổ chức sinh nhật lần thứ 28 của mình vào ngày 1 Tháng Bảy,2047, khi chính sách “Hồng Kông – 50 năm không thay đổi” (50 – year no change) hết hiệu lực. Thời hạn đó đến gần với chúng ta hơn bao giờ hết; không thể quay trở lại. Không có sự trở lại. Những thập kỷ về sau, khi các nhà sử học nhìn lại, tôi chắc chắn rằng năm 2019, có nhiều điều nhìn thấy hơn so với năm 2014.” Ca sĩ Denise Ho và anh Sunny Cheung điều trần trước Quốc Hội Mỹ hôm Thứ Ba, 17 Tháng Chín. (Hình: Cát Linh/Người Việt) Sự thông minh của các thanh niên này còn thể hiện ở chỗ, chưa biết sự kêu gọi của họ có kết quả như thế nào, nhưng họ tôn vinh sự lắng nghe của Quốc Hội Mỹ đã dành cho họ, cho người Hồng Kông ngày hôm nay. “Tôi cũng hy vọng rằng các nhà sử học sẽ kỷ niệm Quốc Hội Mỹ vì đã đứng về phía người Hồng Kông, phe của nhân quyền và dân chủ,” anh Joshua Wong nói. Còn cô ca sĩ khả ái Denise Ho tinh tế nói rằng cô xin trích dẫn câu nói của cựu đệ nhất phu nhân yêu quý nhất của người Mỹ, bà Eleanor Roosevelt, đó là: “Bạn có được sức mạnh, lòng can đảm và sự tự tin bằng mọi trải nghiệm khi bạn thực sự dừng lại để đối diện với nỗi sợ hãi. Bạn có thể nói với chính mình: ‘Tôi đã sống qua nỗi kinh hoàng này. Tôi có thể nhận lấy những thứ tiếp theo nó.’” Và, câu hỏi mà có lẽ những ai theo dõi cuộc đấu tranh đòi dân chủ của người Hồng Kông trong mấy tháng qua đều chờ đợi để nghe câu trả lời từ những thanh niên yêu nước này, đó là “Nếu chính quyền bà Carrie Lam không thực hiện bốn yêu cầu còn lại của người Hồng Kông thì như thế nào?” Câu trả lời ngắn gọn và đanh thép từ anh Joshua Wong và các bạn của anh, đó là: “Chúng tôi tiếp tục chiến đấu.” Hình ảnh tự tin, mạnh mẽ, bản lĩnh của các thanh niên Hồng Kông “đi tìm đường cứu nước” càng đẹp hơn bởi một nhóm bạn trẻ Hồng Kông khác đã tham dự buổi điều trần. Họ đứng lên khi buổi điều trần kết thúc. Họ hát vang bài “Quốc ca mới” của Hồng Kông. Ca khúc “Nguyện vinh quang quy Hương Cảng” (Glory to Hong Kong) vang khắp khán phòng. Rất nhiều ống kính hướng về họ. Có cả nụ cười và những giọt nước mắt. “Chúng tôi có mặt ở đây ngày hôm nay để cùng với Joshua, Denise, Sunny và các bạn khác nữa, nói với thế giới rằng Hồng Kông xứng đáng với nền dân chủ tự trị. Mỗi người Hồng Kông chúng tôi là một tiếng nói tự do, tranh đấu cho tự do chung của dân tộc và thế hệ mai sau,” các bạn trẻ Hồng Kông cho biết. Cuộc chiến đấu của người dân Hồng Kông chưa biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ngay lúc này, Hồng Kông đã tự do vì có những thanh niên “Nguyện vinh quang quy Hương Cảng.” (Cát Linh tường trình từ Washington, D.C.) —- Liên lạc tác giả: ngo.kalynh@nguoi-viet.com https://www.nguoi-viet.com/
......

Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ (USCIRF) gặp gỡ HĐLT Việt Nam

Sáng nay 18.9.2019, Đoàn Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ (USCIRF) gặp gỡ HĐLT Việt Nam tại Chùa Giác Hoa, Sài Gòn. Paul Loc| Trong phần trình bày tôi có nêu lên một số vấn đề: - Tự do tôn giáo cho các tù nhân, các linh mục được thăm gặp và làm mục vụ cho các tù nhân... - Nhà cầm quyền can thiệp quá sâu việc bổ nhiệm các chức sắc (cụ thể là bổ nhiệm các giám mục, thuyên chuyển các chức sắc ...), can thiệp vào những sinh hoạt tôn giáo... - Hạn chế, sách nhiễu việc đi lại của các linh mục dấn thân cho công lý và hoà bình... - Tôn giáo vẫn chưa chính thức được tự do tham gia vào lãnh vực giáo dục, y tế... - Tài sản Giáo hội bị nhà cầm quyền chiếm dụng, sử dụng không đúng mục đích... HĐLT cũng đưa ra những đề nghị với chính phủ Mỹ thông qua USCIRF: -Thường xuyên theo dõi tình hình nhân quyền và Tự Do Tôn Giáo tại Việt Nam,và việc viện trợ, giúp đỡ một chế độ bất chính và bất công như thế cần được cân nhắc hết sức cẩn thận nếu không sẽ trở thành tiếp sức cho sự độc tài và tàn ác. -Đề nghị Chánh Phủ Hoa Kỳ cần đặt điều kiện về nhân quyền khi bang giao với Việt Nam dù trên phương diện kinh tế, văn hóa, thương mại, quân sự . . . và cần đưa ra biện pháp chế tài khi nhà nước VN có những vi phạm về nhân quyền liên tục và nghiêm trọng. -Đề nghị Chánh Phủ Hoa Kỳ đưa Việt Nam vào danh sách CPC, các quốc gia được quan tâm đặc biệt vì vi phạm nhân quyền và tự do tôn giáo có hệ thống, cần áp dụng Đạo Luật Nhân Quyền Toàn Cầu Magnitsky và dự luật Nhân Quyền cho Việt Nam , ngõ hầu chế tài, răn đe giới cầm quyền tại VN vốn liên tục áp bức công dân, các tổ chức tôn giáo độc lập để tước đoạt tài sản của họ rồi tìm cách chạy sang các nước phương Tây để an nhàn hưởng thụ. -Đề nghị Chánh Phủ Hoa Kỳ đòi hỏi nhà cầm quyền VN phải trả tự do vô điều kiện các tù nhân lương tâm. Bãi bỏ và sửa đổi Bộ Luật Hình Sự, Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự, Luật An Ninh Mạng và Luật Tín Ngưỡng cho phù hợp với các công ước quốc tế về quyền Dân Sự và Chính Trị. Sửa đổi Luật Lao Động để các công đoàn độc lập được thành lập và hoạt động.” Paul Lộc
......

Kẻ cướp trong giáo dục.

Luân Lê Tình trạng dưới đây chính là sự mô tả xác đáng nhất cho hành vi cưỡng bức trong giáo dục và nó là hành động của những kẻ vô giáo dục. Nếu vấn nạn thành tích (điểm chác, giải thưởng, các chương trình thi đua...); học thêm; sự giả dối hay bạo lực học đường; phụ thu các khoản quỹ; chạy chọt chuyển trường; quà cáp biếu xén vào các dịp; thì việc buộc phải thực hiện chi trả hoặc là không được thụ hưởng các lợi ích nào đó như là một điều kiện đi kèm (gộp vào) chính là một hành vi bóc lột có tính cướp đoạt. Gia đình học sinh có thể kiện nhà trường về mặt dân sự và tố cáo về mặt hành chính để có thể giải quyết triệt để từ đó ngăn chặn các hành vi lưu manh kiểu này tái diễn trong môi trường giáo dục. Giáo dục lúc nào cũng giương cao ngọn cờ nhân bản và văn minh, vì người học và sự phát triển toàn diện, nhưng trái lại, nó tìm đủ mọi cách để thu vén sao cho nhiều nhất lợi ích về cho mình và sẵn sàng quay mặt như một sự ngược đãi người học cũng như người đóng tiền duy trì sự tồn tại của chính họ. Sau khi tát, bắt quỳ hàng loạt học sinh; buộc uống nước giặt giẻ lau bảng; nhiều kẻ dâm ô liên tiếp nhiều học trò và ở nhiều nơi; phụ thu hoặc ăn chặn chế độ; trao quà bằng hộp rỗng; bắt học sinh mua sách giáo khoa từng năm vì phải viết vào đó; đang chơi ở cổng trường hay ngồi trong lớp bị sập trần hay đổ cổng tử vong; tan học về dây diện rơi làm mất mạng; không có trường để đi học hay không có cầu, đường, phương tiện để đến trường; đi chơi hay tắm sông, hồ rồi cũng chết đuối...giờ là việc buộc phải uống sữa, nếu không sẽ không có cơ hội để ăn những miếng cơm đắng chát mà cha mẹ phải còm cõi bỏ tiền ra mà phải rất đúng hạn nếu không con cái sẽ bị đuổi học ngay tắp lự.
......

Sao hỏi người mà không hỏi mình?

Tổng thống Kennedy - Nguyễn Thị Kim Ngân Nguyen Ngoc Chu 1. Bậc quân tử luôn trách mình mà không trách người. Bởi vì từ khi bắt đầu đi học đã được bố mẹ và thầy cô răn dạy: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Bậc thứ dân, muốn trách người thì phải biết người sẽ trách lại, ấy là do “Lòng vả cũng như lòng sung”. Kẻ tiểu nhân thì luôn chỉ biết trách người. 2. Trong lễ nhận chức ngày 20 tháng Giêng, 1961 Tổng Thống Kennedy đã có “mệnh đề” bất hủ: “Và như vậy, các bạn Mỹ của tôi: hỏi không phải đất nước của bạn làm được gì cho bạn – hỏi bạn làm được gì cho đất nước của bạn. Các bạn công dân toàn thế giới của tôi: hỏi không phải Mỹ sẽ làm được gì cho bạn, mà cùng nhau chúng ta sẽ làm được gì cho tự do của con người” (And so, my fellow americans: ask not what your country can do for you – ask what you can do for your country. My fellow citizens of the world: ask not what America will do for you, but what together we can do for the freedom of man). 3. Hoàn cảnh và mục đích của “mệnh đề” trên trong diễn văn nhận chức của TT Kennedy hoàn toàn khác biệt với điều bà Nguyễn Thị Kim Ngân nói về sửa đổi “Luật Thanh Niên” hôm 10 tháng Chín, 2019: “Ra luật này thanh niên đọc, nghiên cứu thì phải thấy chúng ta phải làm gì cho Tổ quốc, chứ không phải Tổ quốc phải làm gì cho ta” (Thanh Niên 10/9/2019: Chủ Tịch Quốc Hội: ‘Sửa luật để giúp thanh niên thấy mình đã làm gì cho Tổ quốc‘). Cần lưu ý rằng, đây không phải là lần đầu bà Chủ Tịch Quốc Hội đòi hỏi người khác “Làm được gì cho Đất nước?”; Và cũng không phải lần đầu bà Chủ Tịch Quốc Hội sử dụng cách diễn tả của TT Kennedy như của chính bà! 4. Ra luật mà đọc xong biết phải làm gì cho Tổ quốc thì thật là thần diệu! Nói cho “tự mừng”, nếu có khả năng ra luật như vậy thì nên ra nhiều luật nữa để “Trung Quốc đọc, nghiên cứu” thì Trung Quốc thấy không xâm phạm được biển đảo Việt Nam! 5. Ngồi ở ngôi cao gánh vác vận mệnh quốc gia, lại không chịu tự hỏi mình “Đã làm gì cho Đất nước”? mà quay sang hỏi thứ dân “Đã làm gì cho Đất nước”? Đó là chuyện ngược đời chỉ có ở thời vận nước gãy khúc. Nó báo hiệu một sự đổi ngôi tất yếu phải đến. TS Nguyễn Ngọc Chu Nguồn: FB Nguyen Ngoc Chu Vấn nạn “nhạt chính trị” nơi nghị trường Quốc Hội  
......

Hãng luật quốc tế gửi thư lên UN đòi Việt Nam trả tự do cho Phan Kim Khánh

Nhà hoạt động sinh viên Phan Kim Khánh. RFA| Tổ chức nhân quyền Freedom Now và hãng luật quốc tế Dechert LLP, thay mặt sinh viên Phan Kim Khánh, hôm 16/9 vừa gửi đơn lên Nhóm Làm việc của Liên Hiêp Quốc (UN) về bắt giữ người tùy tiện, cáo buộc chính phủ Việt Nam đã vi phạm luật quốc tế khi bắt giữ Phan Kim Khánh. Phan Kim Khánh (25 tuổi) bị công an tỉnh Thái Nguyên bắt giữ hôm 21/3/2017 và bị kết án tù 6 năm và 4 năm quản chế hôm 25/10 cùng năm, với cáo buộc “Tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88 bộ Luật Hình sự cũ. Ông Karl Horberg, đại diện của Chương trình Freedom Now, được thông báo của tổ chức này trích lời cho biết: “Những năm qua Việt Nam đã gia tăng việc đàn áp đối lập trên mạng. Việc bỏ tù Phan Kim Khánh là một biểu tượng đáng ngại cho tình trạng tự do internet đang xấu đi. Việc chính quyền tiếp tục giam giữ Khánh đang vi phạm quyền con người căn bản bao gồm quyền tự do bày tỏ ý kiến (của Khánh). Freedom Now kêu gọi chính phủ Việt Nam ngay lập tức trả tự do cho Khánh vô điều kiện; chúng tôi tin tưởng là Nhóm làm việc của UN về bắt giữ người tùy tiện sẽ sớm có kết luận tương tự”. Freedom Now và Dechert LLP cho rằng chính phủ Việt Nam đã vi phạm các nghĩa vụ quốc tế của mình theo Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị, và Tuyên ngôn quốc tế về Nhân quyền. Theo thông cáo báo chí của Freedom Now và Dechert LLP, trước khi bị bắt, Phan Kim Khánh là sinh viên và là nhân viên một công ty phần mềm. Lúc rảnh rỗi, Khánh quản lý những trang web và tài khoản mạng xã hội với những tin tức về tham nhũng, chính trị, kinh tế, môi trường và các vấn đề khác. Những bài viết của Khánh kêu gọi dân chủ đa nguyên, phi chính trị hóa quân đội, tự do bầu cử và tự do báo chí. Phan Kim Khánh đã bị giam giữ trong nhiều tháng mà không được gặp gia đình và luật sư. Phiên tòa xử Khánh hôm 25/10/2017 bị canh gác nghiêm ngặt và chỉ có cha của Khánh được vào tòa. Sau phiên tòa, Phan Kim Khánh đã tìm cách kháng án nhưng giới chức ở nhà tù đã không gửi đơn kháng án của Khánh theo yêu cầu. Ngoài ra, Khánh còn bị đối xử bất công trong tù, bị đe dọa đưa đi biệt giam và không được nhận đồ tiếp tế nếu Khánh tiếp tục tìm cách kháng án. Theo Freedom Now, sức khỏe của Khánh đang xấu đi do tình trạng giam giữ trong nhà tù. Theo Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Quốc tế, tính đến tháng 6 năm 2019, có ít nhất 133 người đang bị giam giữ ở Việt Nam vì thực hành các quyền tự do cơ bản.
......

Rạng Đông: Soi sáng cả địa ngục

”...thảm hoạ môi trường liên quan đến thuỷ ngân luôn diễn ra một cách khủng khiếp nhất, ví dụ thảm họa tại vùng vịnh Minamata của Nhật Bản với bệnh Minamata do công ty Chisso thải ra kinh hoàng không kém thảm họa hạt nhân ở Hiroshima. Rất nhiều người chết sớm, nhiều đứa trẻ dị tật, không có khả năng nhận thức… ra đời...” Đỗ Cao Cường| Nhiều báo, đài trong nước nghĩ rằng tôi chỉ là cái máy đưa tin nên họ để tôi một mình đi gặp các quan lớn, tướng tá… nhưng thực ra không phải vậy, khi gặp nhiều quan chức tôi có nói với họ rằng họ đang ăn chung thực phẩm, uống chung nguồn nước, thở chung bầu không khí ô nhiễm với dân làng, ngậm miệng ăn tiền là tội ác, chế độ nào rồi cũng sẽ qua đi nhưng con cháu chúng ta chỉ có một. Tôi có nói với họ rằng nếu là người biết nghĩ (chứ không phải con ông cháu cha chạy bằng chạy chức tước đoạt cơ hội của người khác) thì trước khi khởi công xây dựng một nhà máy, hay một cụm công nghiệp nào đó, họ phải tính toán được khoảng cách an toàn giữa khu dân cư và nhà máy rồi mới nghĩ tới việc xây dựng. Đôi khi, một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến hàng triệu người Việt Nam còn sống đến bây giờ, chứ không phải chết trong đau đớn, người thân lâm cảnh nợ nần, túng quẫn, nạn nhân phải uống thuốc ung thư giả của VN Pharma - nơi em chồng bà bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến làm việc cho nó, và đến giờ này bà ấy vẫn bình yên, con trai bà Tiến thì mới được bổ nhiệm làm viện phó viện Pasteur TP.HCM ngày hôm qua như một lời thách đố dành cho những thân phận cam chịu ngành y cùng con dân nước Việt. Rạng Đông - có ý nghĩa là bình minh, khi mặt trời chưa mọc những bóng đèn được thắp sáng muôn nơi để xua tan màn đêm tăm tối, nhưng thực tế không phải vậy. Sau chuyến đi dài ngày qua nhiều tỉnh thành tôi có ghé thăm công ty cổ phần bóng đèn phích nước Rạng Đông thuộc quận Thanh Xuân, Hà Nội. Vài người dân ở đây cho tôi biết họ được khám chữa bệnh miễn phí nhưng rất qua loa, họ muốn kiện, họ không hề hài lòng như lời ông chủ tịch UBND Hà Nội Nguyễn Đức Chung nói "dân không bức xúc gì". Cuộc sống bị đảo lộn, nhiều người bỏ làm đi sơ tán, một số ở lại hít thuỷ ngân sống tạm qua ngày. Cùng những thân phận khốn khổ ấy là những phận người nhập cư nghèo khổ không biết bấu víu vào đâu. Ngọc Diệp, một giáo viên ở trọ sát cạnh công ty Rạng Đông cho tôi biết cô ấy đã đóng tiền nhà trước 3 tháng, bây giờ không biết đi đâu, về đâu. Có một tội ác không thể tha thứ là thay vì kêu gọi sơ tán khẩn cấp, đền bù, khắc phục thảm hoạ, lãnh đạo công ty Rạng Đông lại quả quyết là họ dùng amalgam thay thế thủy ngân lỏng. Cho đến khi Tổng cục Môi trường khẳng định Công ty Rạng Đông dối trá, Rạng Đông đã thừa nhận dùng thủy ngân lỏng trong 480.000 sản phẩm đèn huỳnh quang thì sự thật mới vỡ lở, nhiều người dân sơ tán thì cũng đã muộn rồi. Trong quá khứ, thảm hoạ môi trường liên quan đến thuỷ ngân luôn diễn ra một cách khủng khiếp nhất, ví dụ thảm họa tại vùng vịnh Minamata của Nhật Bản với bệnh Minamata do công ty Chisso thải ra kinh hoàng không kém thảm họa hạt nhân ở Hiroshima. Rất nhiều người chết sớm, nhiều đứa trẻ dị tật, không có khả năng nhận thức… ra đời. Hà Nội rồi cũng sẽ như vậy, không chết trong ngày một ngày hai nhưng thuỷ ngân đã ngấm vào cơ thể của rất nhiều người, nguồn nước, bám vào thực phẩm, các loại động thực vật… không chỉ trong quận Thanh Xuân. Rồi trong tương lai không xa, lại có thêm nhiều người chết trẻ, bại liệt, những hình hài dị dạng, mù, điếc… ra đời. Gần đây, Hà Nội liên tục được giới khoa học công bố là thành phố ô nhiễm không khí nhất thế giới, vượt xa cả Bắc Kinh. Quận Thanh Xuân không chỉ có nhà máy Rạng Đông nằm sát nhà dân, Quận Thanh Xuân còn có nhiều nhà máy gây ô nhiễm nằm giữa khu dân cư như công ty Thuốc lá Thăng Long vẫn ngày đêm xả khói, bay thẳng vào phổi các nhà khoa học cho tới các em sinh viên khoa Sinh học trường Đại học Khoa học Tự nhiên... Nói chung, cái chết đã được báo trước, có chuyển nhà ra chỗ khác thì cũng đã muộn rồi.
......

Việt Nam không thể chống tham nhũng nếu không có tự do và minh bạch

[ S ] – FB Việt Tân| Đoàn 36 cán bộ cấp vụ của Việt Nam sẽ sang Trung Quốc học tập chống tham nhũng từ ngày 5 – 14 tháng Mười Một, 2019, theo kế hoạch hợp tác đào tạo cán bộ giữa Đảng Cộng Sản Việt Nam và Đảng Cộng Sản Trung Quốc giai đoạn 2016-2020. Cho đến nay, chiến dịch chống tham nhũng ở Trung Quốc đã diễn ra được hơn 7 năm. Mặc dù Trung Quốc luôn tuyên bố rằng chiến dịch chống này đã mang lại thành công vượt trội, nhưng tình trạng tham nhũng tại đất nước này vẫn hết sức nghiêm trọng. Trong bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng (Corruption Perceptions Index – CPI) mới nhất, tháng Giêng, 2019 do Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế (Transparency International – TI) thực hiện, Trung Quốc đã tụt đến 10 hạng từ 77 xuống còn 87/180 quốc gia và vùng lãnh thổ. Cần phải nhìn nhận thẳng thắn rằng tham nhũng được sinh ra bởi cơ chế thiếu minh bạch, và được dung dưỡng bởi một nền tư pháp không độc lập và một nền báo chí không có tự do. Bản thân Trung Quốc được quản lý bởi một thể chế độc tài, guồng máy nhà nước của họ hội tụ đủ các điều kiện cần để tham nhũng phát triển, cho nên dù có tử hình bao nhiêu quan chức đi nữa, tham nhũng vẫn cứ tồn tại và liên tục sinh sôi nảy nở. Bởi thế, nói một cách thẳng thắn là chính quyền Việt Nam không thể chống tham nhũng hiệu quả nếu chỉ học Trung Quốc. Và càng không thể chống tham nhũng nếu cứ giữ nguyên thể chế như hiện nay. Muốn diệt trừ được tham nhũng cần xây dựng một nền tư pháp độc lập để tạo ra sức mạnh răn đe, phải có tự do báo chí để gia tăng khả năng giám sát của xã hội. Đặc biệt, quan trọng nhất phải thay đổi cơ cấu của nhà nước theo hướng minh bạch hóa thông tin. [ S ] – FB Việt Tân Chống tham nhũng chỉ là màn kịch Lò ông Trọng dùng để đốt loại “củi” nào?  
......

Làm sao có thể… vắt tượng đài ra… nước?

Trân Văn – VOA Hạn hán ở miền Trung Việt Nam đang đẩy hàng triệu người vào tình trạng khốn cùng vì thiếu cả nước ăn, uống lẫn sinh hoạt. Không chỉ có thế, theo sau thảm trạng ấy là đói. Tin mới nhất là ở Phú Yên có khoảng 10.000 gia đình với 35.000 người đang quay quắt với chuyện không tìm ra nước để ăn, uống. Chẳng riêng ruộng, vườn mà rừng cũng chết khô rồi cháy. Khá nhiều huyện ở Phú Yên đã đề nghị hỗ trợ cứu đói. Trước mắt, số tiền cần hỗ trợ khẩn cấp để cứu đói là 13 tỉ đồng. Chính quyền Phú Yên biện bạch, thảm trạng vừa kể là do trời không mưa đã nhiều tháng, trong vòng 140 năm vừa qua, Phú Yên chưa bao giờ bị hạn hán như năm nay (1). *** Hạn hán ở Phú Yên nói riêng và khu vực phía Nam miền Trung nói chung không phải chuyện lạ. Học giới đã giải thích tại sao từ lâu và đã đưa ra nhiều khuyến cáo. Muốn biết cứ dùng goolge. Ví dụ có thể vào link đính kèm bài này, xem nghiên cứu của hai chuyên gia: Phạm Quốc Hưng – Cục Thủy lợi và Lê Đình Thành – Đại học Thủy lợi (2). Sở dĩ kẻ viết bài chọn kết quả nghiên cứu của hai chuyên gia vừa kể làm ví dụ vì cả hai từng khảo sát về “Tài nguyên nước ở khu vực Nam Trung bộ” (các tình Bình Thuận, Ninh Thuận, Phú Yên) kèm cảnh báo về nguy cơ “sa mạc hóa” của khu vực này kèm một số khuyến cáo khá cụ thể. Nhìn một cách tổng quát, vì nhiều lý do, hạn hán ở Phú Yên nói riêng và khu vực phía Nam miền Trung nói chung là tất yếu, sự khác biệt chỉ nằm ở mức độ va không phải là không có giải pháp để hóa giải những tác hại do bất lợi về điều kiện tự nhiên cũng như điều chỉnh các hoạt động kinh tế – xã hội để giảm thiểu thiệt hại. *** Chính quyền Phú Yên nói riêng và chính quyền các tỉnh còn lại ở khu vực phía Nam miền Trung như Ninh Thuận, Bình Thuận, cao hơn là chính phủ Việt Nam có làm gì để ngăn chặn nguy cơ “sa mạc hóa” không? Câu trả lời là không! Hạn hán càng ngày càng trầm trọng đã có “thời tiết dị thường” do “biến đổi khí hậu toàn cầu” gánh… trách nhiệm! Hãy hỏi dân chúng Phú Yên và hỏi cả dân chúng Ninh Thuận, Bình Thuận xem đến nay, chính quyền các tỉnh này và chính phủ Việt Nam đã đầu tư thêm bao nhiêu hồ tích nước cho mùa khô ? Đã soạn – lập – triển khai chương trình nào quản lý – sử dụng nước (nước mặt, nước ngầm, nước trong các hồ dành cho thủy điện và các hồ dành cho thủy lợi) như một thứ tài nguyên đặc biệt? Đã thực hiện bao nhiêu giải pháp thực sự hữu hiệu để tiết kiệm và sử dụng hữu hiệu nguồn nước hiện có ?.. Chắc chắn sẽ không có câu trả lời nào cho những câu hỏi ấy vì không có nguồn lực nào, cả nhân lực, vật lực lẫn tài lực (tiền bạc), dành cho những vấn đề như vậy. Giống như Bình Thuận, Ninh Thuận và các tỉnh, thành phố khác tại Việt Nam, các nguồn lực ở Phú Yên chỉ hướng vào những dự án, công trình vổ bổ với dân chúng nhưng luôn luôn được hệ thống chính trị, hệ thống công quyền từ địa phương đến trung ương cho rằng hết sức hữu ích nên thi nhau thực hiện. Năm ngoái, sau khi chính quyền trung ương công nhận “địa điểm diễn ra cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 ở Phú Yên” là “di tích lịch sử quốc gia”, chính quyền tỉnh Phú Yên và chính phủ Việt Nam đã chi 14,4 tỉ đồng xây dựng “Cụm Công viên – Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” (3). Nếu 14,4 tỉ đồng ấy được dùng vào việc xây dựng hồ chứa nước cho huyện Tuy An – nơi thường xuyên gánh chịu đủ thứ hậu quả do hạn hạn, có lẽ bây giờ, 17.000 dân cư ngụ cách “Cụm Công viên – Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” chỉ khoảng 20 cây số, không khốn khổ như vậy! *** Hạn hán vốn không xa lạ với người Việt. Dạng thiên tai này chỉ khác trước ở chỗ diễn ra thường xuyên hơn, trên diện rộng hơn (ngoài khu vực duyên hải miền Trung, Tây Nguyên, hạn hán còn tàn phá đồng bằng sông Hồng, đồng bằng sông Cửu Long) và cả tính chất lẫn mức độ rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Cho dù không thể loại trừ yếu tố thời tiết dị thường do biến đổi khí hậu toàn cầu nhưng hạn hán sẽ không thể gieo rắc tai ương đến mức như đã thấy nếu Việt Nam được quản trị – điều hành tử tế hơn. Có thể dùng Israel (Do Thái) làm ví dụ minh họa cho hiệu quả quản trị – điều hành khi cả điều kiện tự nhiên lẫn thời tiết đều bất lợi. Israel là quốc gia mà hoang mạc chiếm khoảng 70% diện tích lãnh thổ, chỉ có 2% bề mặt lãnh thổ là nước, mùa khô ở Israel kéo dài đến năm tháng, nhiệt độ trung bình trong mùa hè luôn ở mức cao nhất châu Á (khoảng 50 độ C)… Tuy nhiên cả công nghiệp lẫn nông nghiệp của Israel đều nằm trong nhóm dẫn đầu thế giới (4). Chẳng riêng thiên hạ mà hệ thống công quyền và nhiều người Việt cũng biết, Israel đã tìm ra – ứng dụng thành công công nghệ tưới nhỏ giọt, xử lý – tái sử dụng khoảng 90% nước thải, lọc nước biển,…. Đồng thời không ít lần bày tỏ ý muốn chia sẻ kinh nghiệm, công nghệ với thiên hạ, trong đó có Việt Nam (5). Trong thực tế đã có vài cá nhân được xem như tấm gương về thành công trong việc ứng dụng các phương pháp của Israel để trồng rau như cô Vương Thị Hoan, 31 tuổi, chủ “Cà phê rau 47” (6), hoặc Đinh Huy Hoàng, sinh viên Đại học Tây Nguyên (7), cùng ở thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk… *** Cách nay hai tháng, các cơ quan hữu trách tại Việt Nam từng cảnh báo, hạn hán có thể khiến 138.000 gia đình ở miền Trung (từ Thanh Hóa đến Bình Thuận) thiếu nước và 65.000 héc ta ruộng vườn bị hư hại (8). Giống như những năm trước, thay mặt hệ thống công quyền, Thủ tướng Việt Nam đáp lại bằng một công điện, chỉ đạo: “Kiên quyết” không để người dân thiếu nước sinh hoạt (9) -rồi… thôi! Từ đó đến giờ, nước cho ăn, uống, tắm, giặt ở miền Trung càng ngày càng… thiếu, cây cối tiếp tục héo khô, ruộng vườn tiếp tục xơ xác, rừng tiếp tục cháy,… dân chúng thêm một lần vật vã, tán gia bại sản vì thiếu nước và hoạt động thường kỳ đối phó với hạn hán của cả hệ thống chính trị, lẫn hệ thống công quyền vẫn chỉ là dùng cả xe cứu hỏa, lẫn xe tưới cây chở nước đến những nơi đồng bào sắp chết khát (3). Tại sao hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam không thể hành xử hiệu quả như chính phủ Israel dù cả điều kiện tự nhiên lẫn đặc điểm thời tiết của Việt Nam vẫn chưa nghiệt ngã đến mức như vậy? Có phải vì toàn bộ nguồn lực quốc gia đã được dốc hết vào những dự án, công trình kiểu như “Cụm Công viên – Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” và tâm lực, trí lực của cả hệ thống chính trị, lẫn hệ thống công quyền chỉ miệt mài hướng đến những “nghiên cứu khoa học” kiểu như “Thuật ngữ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam – Giai đoạn 3” vừa được nghiệm thu hồi giữa tuần trước (9)? Chú thích (1) https://nld.com.vn/thoi-su/phu-yen-doi-mat-voi-han-lich-su-20190912221923788.htm (2) http://www.vjol.info/index.php/DHTL/article/view/27870/23736 (3) https://tuoitre.vn/noi-dien-ra-chien-dich-mau-than-o-phu-yen-thanh-di-tich-quoc-gia-2018030411395643.htm (4) https://en.wikipedia.org/wiki/Israel (5) https://vnexpress.net/khoa-hoc/israel-vuot-qua-tinh-trang-thieu-nuoc-trien-mien-nhu-the-nao-3374764.html (6) https://www.tienphong.vn/gioi-tre/ca-pherau-1158506.tpo (7) https://tuoitre.vn/dua-cong-nghe-trong-rau-israel-len-tay-nguyen-1295079.htm (8) https://tuoitre.vn/138-000-ho-dan-o-mien-trung-co-nguy-co-thieu-nuoc-sinh-hoat-20190723204055007.htm (9) http://daidoanket.vn/mat-tran/nghiem-thu-de-tai-khoa-hoc-thuat-ngu-mat-tran-to-quoc-tintuc446956  
......

Speyer - Đức Quốc, Vận động cho Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam

Vận động cho Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam tại Đại Hội Công Giáo địa phận Speyer, Đức Quốc. Kaiserslautern, 15.9.2019 khoảng 2500 tham dự viên từ mọi miền giáo phận Năm nay Đại Hội Công Giáo của địa phận Speyer được tổ chức tại khu vực Triển Lãm Vườn của tiểu bang Rheinland-Pfalz, trong thành phố Kaiserslautern, thuộc miền Tây Nam Đức Quốc. Đức Giám Mục TS Karl-Heinz Wiesemann, chủ tịch UB Tín Lý, Hội Đồng ĐGM Đức Quốc Với chủ đề „Hãy suy tư rộng ra! Hãy suy tư tiếp!“ Đức Giám Mục TS Karl-Heinz Wiesemann đã chào đón khoảng 2500 tham dự viên từ mọi miền giáo phận, và đã kêu gọi các tín hữu lên tiếng và lãnh trách nhiệm của mình trong bối cảnh xã hội và tình hình thế giới phức tạp, gây ra bởi tranh dành quyền lực, quặng mỏ, thị trường, năng lượng, nước; khí hậu thay đổi, chiến tranh, hơn 70 triệu người tỵ nạn; nạn ấu dâm trong giáo hội công giáo cũng như trong những lãnh vực xã hội khác… Theo Wieder, chủ tịch hội đồng huyện Pfalz Đức Giám Mục phó Otto Georgens Lm quản hạt Peter Nirmaier Cùng với tổ chức tôn giáo phi chính phủ có tên là PAX CHRISTI (Hòa Bình của Đức Kitô) anh chị em đảng viên Việt Tân đã dựng quầy thông tin về tình hình Nhân Quyền Việt Nam, về các Tù Nhân Lương Tâm, và vận động xin chữ ký gửi đến Quốc Hội Âu Châu để kêu gọi hoãn lại dự định thông qua Hiệp Ước Thương Mại EVFTA bao lâu nhà cầm quyền Việt Nam vẫn tiếp tục đàn áp nhân quyền một cách khốc liệt. Anh chị em nhóm cầu nguyện "Chara" https://www.bistum-speyer.de/aktuelles/bildergalerien/bildergalerie-katholikentag-kaiserslautern/ https://www.facebook.com/dein.Bistum/videos/909632536081838/ Trịnh Đỗ Tôn Vinh
......

Anh Hùng 4T cũng đặt câu hỏi: “Tại sao người Việt Nam chúng ta không nghĩ rằng có nhiều Steve Job Việt Nam?”

Bộ trưởng 4T Nguyễn Mạnh Hùng. Nguồn: Infonet Đoàn Bảo Châu| Trước hết phải công nhận rằng bộ trưởng Nguyễn Mạnh Hùng có tinh thần lạc quan, thích nói những lời tích cực, có cánh. Là cấp trên, việc động viên khuyến khích những doanh nghiệp, tài năng của đất nước là tốt nhưng sẽ có giá trị hơn nữa nếu anh Hùng biết chỉ ra bằng cách nào mà người Việt Nam “có thể làm ra những thứ mà thế giới chưa từng làm” hay tạo ra được nhiều Steve Job Việt Nam. Việc ấy mới là khó, bởi nó cần trí tuệ và kiến thức thực sự còn thao thao những lời có cánh, những niềm tin không cơ sở, hay thể hiện sự lạc quan tếu thì ai cũng làm được. Hơn nữa, vấn đề ở đây là anh Hùng lặp lại quá nhiều kiểu phát biểu này. Thú thật là những kiểu phát biểu ấy nó không khai sáng hay đóng góp chút gì cho xã hội cả. Có mấy điều tôi cần nói không phải chỉ cho anh Hùng được rõ mà để công luận nhìn ra vấn đề: 1. Muốn thành công, con người ta phải biết mình đang ở đâu. Biết mình kém để mình nỗ lực, cần cù học hỏi và lao động. Anh Hùng cứ tin, cứ nghĩ những điều bay bổng là quyền của anh, nhưng nghe nhiều chán lắm anh. Tôi cũng muốn tin là Việt Nam có thể mà thế giới chưa từng làm, nhưng phải là một quá trình học hỏi, phát triển chứ không phải theo kiểu Thánh Gióng. Một đất nước như Mỹ có tới 335 người đoạt giải Nobel, 540 tỉ phú, 5300 trường cao đẳng, đại học và Mỹ là nơi có hơn một triệu học sinh ngoại quốc tới học, có hơn một triệu bác sỹ, có chừng 5,5 triệu tiến sỹ. Mà tiến sỹ ở Mỹ họ có trình độ thật sự, mỗi khi đưa ra ý kiến họ đều nghiên cứu kĩ, có trách nhiệm với xã hội chứ không theo kiểu "dân gian" như tiến sỹ "lu" của chúng ta đâu. Vậy nếu ta muốn làm được cái gì thế giới chưa từng làm thì ít ra chúng ta cũng phải có vài cái giải Nobel trước đã. Tôi tin ở tố chất con người Việt Nam, nhưng làm được điều anh nói hay không còn tuỳ thuộc vào một yếu tố vô cùng quan trọng là hệ thống giáo dục. 2. Một hệ thống giáo dục tốt là một hệ thống khai mở trí tuệ, động viên và kích thích sự sáng tạo của học sinh. Hơn nữa, nó còn củng cố hệ thống giá trị trong nhận thức của học sinh. Còn nền giáo dục Việt Nam bây giờ là một nền giáo dục hình thức, đạo đức giả và hời hợt. Giáo dục không phải để học sinh có lý tưởng gì cao đẹp, cống hiến đất nước mà chỉ cốt để kiếm tiền, ấm thân. Chẳng thế mà các trường công an, quân đội luôn được coi trọng. Sự thấp hèn trong nhận thức của con người Việt Nam nó thể hiện ở chính điều ấy. Hầu hết đều là học sinh giỏi, xuất sắc nhưng bước ra đường là ngu ngơ, chẳng hề quan tâm tới những vấn đề xã hội, hỏi gì cũng không biết. Thậm chí giáo viên cũng vậy. Một việc tày trời như việc kẻ thù đang quần thảo ở Bãi Tư Chính, đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam mà cả thầy và trò cũng còn không để ý và chẳng biết gì. Đấy không phải chỉ là lỗi của họ mà còn là lỗi của hệ thống lớn hơn là hệ thống chính trị, xã hội. 3. Một hệ thống không cho phép tự do ngôn luận, không động viên con người quan tâm tới chính trị, chính quyền tự cho phép mình được độc quyền yêu nước. Người dân bức xúc với sự xâm lược của kẻ thù, muốn xuống đường biểu tình cũng không được. Ai kêu gọi biểu tình phản đối kẻ thù là có thể bị quy chụp là phản động, là thế lực thù địch ngay. Đừng nghĩ là tôi dài dòng. Nói tới những vấn đề như của anh Hùng bộ trưởng nêu ra là phải nhìn ở nhiều góc độ và nhìn sâu vào căn nguyên. Nhìn để khắc phục. Cái nhìn thẳng thắn giống như thuốc kháng sinh, như một cuộc đại phẫu để nhìn bệnh ở đâu rồi còn xử lý, còn anh Hùng bộ trưởng thì giống như kiểu bác sỹ khi điều trị ung thư thì chỉ xoa xoa ngoài da của bệnh nhân rồi bảo: Tôi tin là sẽ khỏi thôi, thậm chí còn trở thành lực sỹ ấy chứ! Người dân có quyền trông mong vào lãnh đạo những phát ngôn khai sáng, có đóng góp cho xã hội thực sự chứ không phải mấy câu à ơi vô bổ thế này anh Hùng ạ.  
......

Các quốc gia A! Châu hũy họp đồng và từ chối dự án Trung quốc, chỉ ngoại trừ Việt Nam

[ LA ] – FB Việt Tân “Một vành đai, một con đường” là một sáng kiến của Trung Quốc đang muốn thực hiện với mục đích giúp giải quyết một số bài toán kinh tế hiện nay của Trung Quốc. Họ đang tiến hành bỏ vốn vào đầu tư ở một số quốc gia châu Á vì đang trong trạng thái thiếu vốn trầm trọng tại những cơ sở hạ tầng. Trong thời gian qua, Trung Quốc đã liên tục thắng thầu các công trình hàng tỷ USD ở khắp châu Á và cả thế giới, Tuy nhiên, nhiều Quốc gia Á châu hàng loạt đã và đang bị hủy bỏ các hợp đồng và từ chối các dự án cho Trung Quốc dính vào. Vì cho rằng sáng kiến “Vành đai, một con đường” là một cái bẫy do Trung Quốc đang giăng ra. Ông Rex Tillerson, Ngoại trưởng Mỹ, cảnh báo rằng khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương có thể trở thành nạn nhân của “kinh tế kẻ cướp” (predatory economics) của Trung Quốc. Ông nói các hành động của Trung Quốc "làm cho các quốc gia trong khu vực sẽ phải gánh chịu số nợ khổng lồ." Theo một số thông tin ngoại quốc cho biết: - Malaysia: Hủy 3 dự án trị giá 22 tỷ USD giữa Malaysia và Trung Quốc, gồm một dự án đường sắt dài 688km nối bờ biển phía đông của Malaysia với miền nam Thái Lan và Kuala Lumpur (ECRL) và 2 dự án đường ống dẫn khí đốt. Pakistan: Hủy dự án xây dựng đập thủy điện Diamer-Bhasha trị giá 14 tỷ USD với Trung Quốc - Nepal: Tuyên bố hủy dự án thủy điện Budhi Gandaki trị giá 2,5 tỷ USD, một dự án được chỉ định thầu cho một công ty thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc. - Bangladesh: Hủy bỏ dự án cảng nước sâu Sonadia do Trung Quốc đề xuất với lý do thiếu tính khả thi thương mại, nhưng lại để Nhật Bản phát triển cảng Matarbari cách đó chỉ 25 km. - Thái Lan: Hủy bỏ một dự án đường sắt 870km ký với Trung Quốc do bất đồng về vấn đề tài chính, rồi quyết định tự đầu tư. - Indonesia cũng yêu cầu các nhà đầu tư Trung Quốc tạm dừng một dự án đường sắt vì không đủ giấy tờ. Philippines: Gần đây cũng hủy dự án sòng bạc 1,5 tỷ USD vốn từ Trung Quốc chỉ vài phút sau lễ động thổ, vì cho rằng khoản tiền thuê không hợp lý khiến Manila gặp bất lợi. Trên thế giới, tình trạng tương tự cũng xảy ra. Năm 2014, Mexico chấp nhận đền 1,3 tỷ USD cho Trung Quốc để hủy hợp đồng thi công đường sắt cao tốc đầu tiên. Mỹ hủy hợp đồng xây dựng đường sắt cao tốc xuyên Mỹ 12 tỷ USD vì không tin tưởng chất lượng "Made in China". Anh Quốc ngừng phê chuẩn dự án xây dựng nhà máy điện hạt nhân Hinkley Point do lo ngại về vấn đề an ninh quốc gia khi dự án có nguồn đầu tư từ Trung Quốc. Sri Lanka là nước sớm phải trả giá cho các dự án liên quan đến Trung Quốc. Năm 2017, chính phủ Sri Lanka khi buộc phải giao một cảng của Trung Quốc xây dựng tại Sri Lanka cho người Trung Quốc sau khi không thể trả được nợ. Trong khi nhiều Quốc gia tại Á Châu và thế giới đã đồng loạt hủy bỏ và từ chối các dự án đầu tư với Trung Quốc thì Việt Nam nhất quyết không từ bỏ, vẫn đối xử với nước anh em vô cùng tốt, đã tạo điều kiện và cơ hội cho các nhà thầu Trung Quốc đầu tư tại Việt Nam, bất chấp dư luận phản đối và cảnh báo hiểm họa liên quan đến vấn đề an ninh Quốc gia, trong đó có dự án được nhiều người dân Việt Nam quan tâm nhất hiện nay là “dự án cao tốc Bắc – Nam” Mới đây, Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Ngọc Đông cho biết có kết quả sơ tuyển thầu cao tốc Bắc-Nam nhưng đây là tài liệu mật, không thể công bố. Cách làm việc mập mờ của Bộ GTVT đã làm cho nhiều người nghi ngờ, có phải Trung Quốc đã trúng thầu trong kỳ sơ tuyển?    
......

Sức sống mãnh liệt của Tù Nhân Lương Tâm và gia đình họ

[ NH ] – FB Việt Tân Đã từ lâu, Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn thẳng tay đàn áp phong trào đấu tranh đòi dân chủ bằng nhiều cách. Họ sẵn sàng bắt bớ, đánh đập, cho côn đồ đánh lén, làm áp lực với gia đình,… không từ bất cứ một thủ đoạn nào, ngay cả bỏ tù với những bản án lên đến hàng chục năm. Đảng CSVN tưởng rằng sẽ làm người dân chùng bước trước những biện pháp răn đe tàn ác của họ. Nhưng không, phong trào đấu tranh vẫn tiếp tục lan rộng hơn, nhiều người, nhiều giới tham gia hơn và sự chống đối càng mạnh mẽ hơn cho thấy Đảng CSVN thất bại với sự đàn áp của họ. Cứ một người đấu tranh bị bắt, bị đàn áp, thì kéo thêm được 5 – 10 người trong gia đình của họ đứng về phía đối lập với Đảng CSVN. Người trong gia đình có thể là người cha chân chất lo chuyện ruộng đồng như ba của Phan Kim Khánh, có thể là người mẹ chỉ biết lo việc nhà như mẹ Kim Liên của Đinh Nguyên Kha, mẹ Huỳnh Nghĩa của Trần Hoàng Phúc, có thể là cô con dâu chỉ lo làm ăn như Xoan Nguyễn của bố Lê Đình Lượng,… Những người này, bỗng dưng họ bị đẩy vào thế phải quan tâm đến đất nước, đến quyền con người và họ bắt đầu mạnh dạn lên tiếng cho con em của họ. Từ đó họ lên tiếng cho những người khác cùng hoàn cảnh. Họ cũng bắt đầu liên kết nhau, hỗ trợ, an ủi nhau. Sức mạnh của sự đoàn kết bắt đầu. Vậy đó, càng đàn áp, Đảng CSVN càng đẩy người dân đứng về phía đối lập. Không phải chỉ một người mà là cả đại gia đình, bạn bè của anh em dân chủ. Dưới đây là tâm tình của chị An Duong Nguyen Phu, vợ Kỹ Sư Nguyễn Ngọc Ánh, bị tù 6 năm vì tội chống Trung Quốc xâm lược, và chống Formosa xả thải. Qua tâm tình của chị, chúng ta mới thấy sức sống của gia đình những tù nhân lương tâm mãnh liệt như thế nào. An Duong Nguyen Phu: “Một khi CS áp bức chồng tôi vì dám nói lên sự thật của chế độ này và tìm mọi cánh để hại chết chồng tôi, thì nên nhớ: Vợ con Anh ấy sẽ sống mãnh liệt hơn. Cũng như cây chuối này. Mặc dù chặt đầu nó nhưng sự sinh tồn mãnh liệt của cây chuối đã cho kết quả tốt đẹp hơn. Vậy tại sao tôi không vui vẻ đón nhận hết sự hèn hạ của chúng? Và từ đó, tôi trổi dậy lòng can đảm chấp nhận hi sinh gia đình nhỏ này.để đổi lấy ngọn lửa thiêu rụi CS chứ? VIỆT NAM ƠI!!! TÔI YÊU ĐẤT VIỆT!” [ NH ] – FB Việt Tân Đồng hành cùng gia đình tù nhân lương tâm Buổi đón tiếp đầy yêu thương với Nguyễn Đặng Minh Mẫn Chào đón và cảm ơn Nguyễn Đặng Minh Mẫn, cô gái kiên cường 8 năm bất khuất    
......

Nürnberg - Đức Hát cho Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam.

Ngày 14.09.2019 là buổi sinh hoạt bình thường hàng tháng của Hội Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại thành phố Nürnberg và vùng phụ cận. Gần đây Trung cộng ngang ngược ra vào thăm dò trên vùng biển của Việt Nam, Bãi Tư Chính. Sự đê hèn của lảnh đạo đảng cộng sản VN im lặng trước sự xâm lăng trắng trợn của Trung cộng; đồng thời ra sức bịt mồm dư luận, giam cầm nhiều người yêu nước. ông Nguyễn Thế Bảo Để vạch trần những tội ác của đảng cộng sản VN, buổi sinh hoạt lần này chúng tôi mở rộng hơn với phần thuyết trình của ông Nguyễn Thế Bảo về vấn đề Trung cộng xâm lược biển Đảo Hoàng Sa- Trường Sa và gần đây là Bãi Tư Chính  thềm lục địa của VN. Đồng thời cũng tố cáo Nhà cầm quyền công sản VN vi phạm Nhân quyền, đối xử tàn độc với những Tù Nhân Lương Tâm(TNLT) trên khắp các trại giam tại Việt Nam.   Buổi sinh hoạt của chúng tôi thêm phần long trọng và sôi nổi với sự góp mặt của Luật sư Nguyễn Văn Đài qua hệ thống Internet Messenger. ca sĩ Bích Huyền Cả Hội trường im lắng  và nhiều khuôn mặt đăm chiêu buồn cho nỗi đau mất nước và thương cảm những người TNLT. Hội trường như bừng lên khát vọng Tư do Nhân quyền cho VN. với những bài ca đấu tranh vang lên, do ca sĩ Bích Huyền và Vĩnh Điệp  và có lúc mọi người đều đồng ca Việt Nam Việt Nam hay Việt Nam quê hương ngạo nghễ... ca sĩ Vĩnh Điệp Không khí bỗng trầm lắng khi nghe chị Dung lần đầu đến sinh hoạt chung với Hội,  Chị bức xúc kể câu chuyện lòng ...không bao giờ quên dầu đã hơn 50 năm ..."CS. giết ông ngoại... đổ oan cho VNCH....Mẹ oán hờn theo Việt Cộng làm Giao liên...Cha là lính VNCH. vẫn không biết vợ là Địch...Cộng sản hèn hạ ra tay giết đồng chí...khi biết tư tưởng thay đổi! Những vết chém bằng dao mã tấu đã kết liễu cuộc đời của mẹ khi đang mang trong bụng một hài nhi 5 tháng tuổi..."Trong sự xúc cảm, trong lời nói nghẹn cùng giòng nước mắt...đã làm nhiều người cùng rơi lệ.   Chị Dung Cùng nhau đấu tranh, cùng nhau góp bàn tay chống chế độ độc tài cộng sản...tự nguyện đóng góp vào quỹ giúp những người TNLT. tại Việt Nam. Không khí trang nghiêm khi nghi lễ chào cờ , trầm lắng khi nghe các diễn giả thuyết trình và khi chị Dung kể lại câu chuyện lòng. Sau đó cũng không kém phần vui tươi náo nhiệt với nhiều bài ca Tự tình quê hương và Tình yêu lứa đôi...những cặp đôi dìu nhau trên sàn nhảy và ca sĩ trình bày càng lúc càng đông, không khí càng thêm sôi động . Buổi sinh hoạt chấm dứt với nghi thức chào cờ bế mạc. Mọi người ra về trong niềm vui hẹn gặp lại trong lần sinh hoạt tới.   Ông Hausmeister  tuy không hiểu tiếng Việt nhưng cũng bắt tay và khen Hội đoàn tổ chức rất hay. Chúng tôi cũng cám ơn chính quyền thành phố Nürnberg đã cho mượn Hội trường (Saal) không thu lệ phí. Mọi người ra về trong sự luyến tiếc và hẹn gặp lại nhau lần sinh hoạt tới. Nürnberg- Germany 14.09.2019 Hội NVTN CS Nürnberg  
......

Việt Nam – Hong Kong và “ung thư thể chế”

Võ Thị Hảo -  RFA| Việt Nam: Khủng hoảng toàn diện Việt Nam đang ở trong tình thế nguy ngập. Đất nước lâm vào khủng hoảng, bị đe dọa trên các mặt chủ quyền lãnh hải và lãnh thổ, chính trị, kinh tế, quân sự, an ninh nội bộ và ngoại giao. Nguyên do là thể chế độc tài toàn trị này qua chặng đường 74 năm vận hành đã ngày càng làm nở rộng những tử huyệt của nó. Hệ thống điều hành “cỗ máy” chạy giật lùi đó đã lộ nguyên hình. Đa số quan chức chỉ là những kẻ dùng quyền lực chính trị để trộm cướp công quỹ và mồ hôi xương máu của dân Việt Nam làm của riêng. Lòng tham của họ là vô đáy và đất nước nhung nhúc những kẻ vẫn tiếp tục cướp bóc ngày càng tham tàn. Theo truyền thông Việt Nam đưa tin, một chữ ký của bộ trưởng Bộ Thông Tin Truyền Thông – lĩnh vực được cho là nghèo nhất, thì ông ta đã nhận được hơn 3 triệu USD tiền hối lộ. Giám đốc MobiFone cũng nhận được hơn một triệu USD… Vậy trong vô số  vụ chỉ định thầu cho Trung Quốc, hoặc mua sắm thiết bị máy móc, những vụ tăng vốn đầu tư hàng chục, thậm chí trăm lần thì số tiền hối lộ, tham nhũng của  quan chức Việt Nam còn tới cỡ nào? Phải chăng hệ thống cầm quyền và quan chức tham nhũng Việt Nam hiện nay có thể xếp vào hàng bẩn thỉu, đáng ghê tởm nhất thế giới?! Một hiểm họa khác mà công luận đã tố cáo: khi sức dân và tài nguyên đã cạn kiệt, nhiều kẻ trong bộ máy này đã “xẻo” từng mảng chủ quyền đất nước trên nhiều lĩnh vực ra ra bán để thu lợi riêng. Bán để được Trung Quốc (TQ) hậu thuẫn cho ghế quyền lực để tiếp tục tham tàn và tránh sự trừng phạt của công lý. Vùng đặc quyền kinh tế trên lãnh hải của VN thực sự đang diễn ra cuộc xâm lược của TQ. Gần đây nhất, hỗ trợ cho  sự xâm phạm của tàu Hải Dương 8 và các tàu hải cảnh TQ trang bị vũ khí, tàu cẩu chở giàn khoan được cho là lớn nhất thế giới mang tên Lam Kình của TQ cùng nhiều tàu hộ tống đã  hoạt động trong vùng đặc quyền kinh tế của VN, gần tỉnh Quảng Ngãi, chỉ cách đường cơ sở của Việt Nam 11 hải lý. Hải trình lắt léo của tàu này là rất đáng ngờ và không ai chắc chắn rằng nó không đang lắp đặt giàn khoan gần dự án Mỏ Cá Voi Xanh mà VN đang hợp tác cùng một công ty của Mỹ khai thác hay không. Không ai tưởng tượng nổi là Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước, Chủ tịch QH, Thủ tướng, Bộ Quốc phòng, Bộ Công an… – những người phải có trách nhiệm lên tiếng và hành động đầu tiên để bảo vệ đất nước, lại đã làm như không hề biết đến những hành vi xâm lược và phá hoại của TQ.  Phản ứng yếu ớt qua miệng của người phát ngôn Bộ ngoại giao đưa ra một cách mờ nhạt, ít ỏi và miễn cưỡng, thường là do nhà báo quốc tế chất vấn, đương nhiên rất ít tác dụng khi những người đứng đầu không ra tuyên bố. Mở cửa cho  Việt Nam thành lãnh địa của ma túy: Trên đất liền, nhà cầm quyền đã  mở toang cửa khẩu và cho đồng Nhân dân tệ lưu hành trên đất Việt Nam. Hậu quả của việc này là VN gần như là lãnh địa của TQ, an ninh kinh tế thương mại của VN bị tổn hại không thể đo đếm. Bên cạnh đó, hệ thống sản xuất, tàng trữ, chuyên chở và  buôn bán ma túy của TQ tha hồ tung tác trên đất VN. Bọn tội phạm đến từ TQ đã được nhà quản lý  nghênh tiếp, ngầm cam kết không trừng trị vì khi chúng phạm tội lại trả chúng về TQ và chúng không dại gì mà không quay trở lại tiếp tục gây hại bởi sự ưu tiên vô đối ấy. Chúng đã thừa cơ hội biến VN thành căn cứ địa ém quân vào những chỗ hiểm yếu, thỏa sức tàn phá gieo rắc độc hại tàn phá môi trường, tha hồ bán hàng đa cấp, lừa đảo, cờ gian bạc lận, thậm chí bắt cóc, mua người để mổ bán nội tạng, biến VN là nơi chứa chấp, trung chuyển và sản xuất hàng chục tấn ma túy… Việt Nam ngày nay đã bị biến thành thế giới tội phạm, nơi người VN sống trong khắc khoải lo âu trước tương lai mà thế hệ trẻ có thế bị biến thành những kẻ “ngáo đá”, những “xác sống” ma túy và chúng có thể hại người, trước hết là người thân, bất cứ lúc nào. Liên tục xuất hiện những kẻ giết người, thậm chí giết người hàng loạt, đến mức người trong nhà chỉ vì mâu thuẫn nhỏ cũng thản nhiên thảm sát nhau theo kiểu “giết sạch”. Người yêu nước bị nhà cầm quyền coi là kẻ thù: Trong khi mở toang cửa cho Trung Quốc, coi kẻ xâm lăng và lũ tội phạm là “bạn vàng”, nhà cầm quyền Việt Nam lại chĩa “họng súng” vào nhân dân của mình – những người yêu nước và quy cho họ tội “phản động”, “lợi dụng dân chủ để chống phá””… Không một lời lên tiếng phản đối TQ, nhưng những người đứng đầu hệ thống thường xuyên tuyên bố và thúc đẩy lực lượng trấn áp cùng ngành tuyên giáo, truyền thông… dùng mọi biện pháp và dốc toàn lực chống “diễn biến hòa bình”… Họ lấy tiền thuế của dân để khủng bố, đánh đập, vu cáo, bỏ tù những người dám lên tiếng vì công lý và nhân quyền, những người dám kêu oan, dám phát hiện lạm quyền và tham nhũng, dám bảo vệ chủ quyền đất nước. Coi dân như kẻ thù, họ kết tội những người yêu nước là “bọn phản động”, thành lập những “đội Cờ đỏ” dùng thủ đoạn Hồng vệ binh TQ tàn nhẫn để đấu tố, khủng bố họ. Việt Nam, Hong Kong và chặng đường “ung thư thể chế”: Việc chống tham nhũng do ông Nguyễn Phú Trọng khởi động và điều hành đã có tác dụng ban đầu. Chiến dịch này được ví như một cuộc thanh trừng nội bộ, đã đưa ra được một số “ma cà rồng” tham nhũng kếch xù thuộc phe nhóm của “các đồng chí khác đã mất quyền lực” ra tòa. Đưa được càng nhiều “ma cà rồng” ra ánh sáng càng tốt. Điều nguy hiểm là những “con ma” kếch xù nhất trong các lĩnh vực trọng yếu thì đến giờ này vẫn an yên tận hưởng mọi quyền lợi và địa vị của chúng dưới sự bảo vệ của phe nhóm đang thắng thế. Số quan chức được thay thế đã sâu rộng từ trung ương tới địa phương. Chưa có gì đảm bảo rằng những quan chức được chỉ định thay thế đó lại không thuộc một phe nhóm nô lệ cho TQ, không đe dọa nền an ninh quốc gia và khi thể chế độc quyền toàn trị này còn tồn tại, đương nhiên sẽ tiếp tục đẻ ra những ”ma cà rồng” tham nhũng và phản bội dân để bảo vệ quyền lợi cho TQ. Thực tế 74 năm qua cho thấy, sự liều lĩnh ở CS cầm quyền thế hệ sau càng được khuyếch đại, bạo tàn hơn thế hệ trước nhiều lần. Với vị thế địa chính trị  hiểm yếu và là nơi giao thoa của nhiều luồng quyền lợi – quyền lực gần như đối lập nhau trên thế giới, Việt Nam chỉ cần dùng con đường ngoại giao, đương nhiên trước đó phải thay đổi thể chế chính trị sang dân chủ đa nguyên, trả lại tự do và nhân quyền cho người dân theo đúng Hiến pháp, đủ tin cậy để thành đồng minh của Mỹ và các nước khối NATO thì TQ sẽ  phải chùn bước, lễ độ rút về bên kia biên giới. Bởi khi đó, lực lượng quân sự và ngoại giao bảo vệ cho Việt Nam là rất lớn, như Nhật Bản và nhiều nước đồng minh của Mỹ đang được bảo vệ. Ngay cả  những nước ở vùng châu Á đang bị TQ bắt nạt đương nhiên cũng sẽ ủng hộ VN khi VN đứng lên và chứng tỏ được sự độc lập của mình. Như thế, Việt Nam không cần đến súng đạn và xương máu mà vẫn thoát được các hiểm họa kể trên. Về kinh tế, văn hóa, giáo dục, công nghệ… đương nhiên sẽ được nhiều nước đồng minh giúp đỡ tăng trưởng nhanh chóng và vững mạnh. Lối ra khỏi khủng hoảng và thảm họa cho Việt Nam tưởng rằng khó, nhưng thực ra  đã bày sẵn từ cả thế kỷ. Tương lai hứa hẹn  đã rực rỡ mời gọi không phải cuối chân trời, mà ngay trên Biển Đông, trước biển xanh màu ngọc bích và những vầng đảo tuyệt đẹp của Tổ quốc Việt Nam. Bức tường ngăn trở dân Việt Nam chạm tay  tới tương lai chính là nhà cầm quyền. Họ đã thiết kế một thể chế mà càng đi thì càng ngược lại với người dân. Để tha hồ tung tác, họ biến dân thành kẻ thù phải triệt hạ nếu dân không ngoan ngoãn nghe theo lời họ. Họ đã dựng nên một bức tường khổng lồ chặn mọi hy vọng của người Việt Nam. Cũng như bức tường Berlin, bức tường này cần phải dỡ  bỏ. Con đường mà nhà cầm quyền Việt Nam đang đi là một đoạn trong chặng cuối của cái chết do “ung thư” thể chế. Trung Quốc cũng không thoát khỏi căn bệnh chết chóc phát ra từ nội tạng thể chế này. Hẳn rằng có một số người trong hệ thống cầm quyền hiểu được điều đó và đang tìm cách thay đổi nhưng họ đang bị đồng chí của họ rình mò tận diệt mỗi giờ mỗi phút nếu họ động thủ. Nhưng nếu những người dám thay đổi ấy có tài năng và cao tay, họ sẽ lật ngược được tình thế. Một cuộc cách mạng từ bàn tay có quyền lực lớn từ trong thể chế là điều lý tưởng, đỡ tổn hại máu xương của dân chúng và xã hội sẽ mau lấy lại bình ổn để phát triển. Thể chế độc tài toàn trị CS đang tự phân hủy nhưng quá trình chết của nó cũng kéo theo vô số xác chết của người dân. Những người hiện đang đấu tranh cho việc thay đổi thể chế chính trị ở Việt Nam luôn hướng tới một sự thay đổi mang tính văn minh, bao dung và hòa bình, như cách của Cộng Hòa Liên Bang Đức đã làm với Cộng Hòa Dân Chủ Đức sau khi bức tường Berlin sụp đổ. Phàm là con người và nếu không cố tình vô cảm hoặc phản dân hại nước, ai cũng cần phải cố gắng, góp sức cho việc thay đổi thể chế chính trị sang dân chủ, đa nguyên để cứu mình và để cứu nước. Hàng triệu người Hong Kong hiện nay còn có tự do hơn rất nhiều so với người Việt Nam. Nhưng quá kinh sợ trước sự tàn nhẫn của thể chế CS, người Hong Kong thà chịu chết  dưới họng súng của nhà cầm quyền TQ, còn hơn là để bị tước đoạt tự do và nhân quyền, để đất nước xinh đẹp của họ bị giam cầm trong tay một thể chế tàn bạo như TQ. “Bây giờ hoặc không bao giờ”! Hồng Kong đang là điểm sáng lương tri của thế giới, nơi mà những người đấu tranh cho tự do và dân chủ phải đạp đổ bức tường độc tài toàn trị đang muốn tròng vào cổ họ sợi dây thừng nô lệ. Người Hong Kong xứng đáng đại diện cho phần nhân loại có lương tri và dũng khí ngăn chặn “cái chết dưới tay Trung Quốc”. Họ đang được thế giới đổ dồn về theo dõi, ủng hộ và vinh danh. Ngắm gương Hong Kong mỗi ngày, làm sao người Việt Nam có thể không được khích lệ. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Võ Thị Hảo -  RFA  
......

Lễ Tưởng Niệm Anh Hùng Đông Tiến tại Hamburg

Nguyễn Phan| 15 giờ chiều ngày 14.9.2019 cơ sở đảng Việt Tân (VT) tại Hamburg đã tổ chức buổi lễ Tưởng Niệm Anh Hùng Đông Tiến tại trường Jenfelder Schule, Jenfeld, Hamburg, Đức Quốc. Sau nghi thức chào cờ và mặc niệm, ông Trần Văn Các, Trịnh Đỗ Tôn Vinh và Nguyễn Đức Liệu đại diện cơ sở Việt Tân tại Hamburg cử hành nghi thức thắp hương và khấn nguyện trước vong linh những kháng chiến quân (KCQ) đã hy sinh trên con đường đấu tranh cho một Việt Nam tự do, dân chủ. Trái Ông Trịnh Đỗ Tôn Vinh, ông Trần Văn Các và Nguyễn Đức Liệu Cử tọa đã theo dõi cuộc phim về sự hoạt động của VT từ ngày thành lập cho đến bây giờ. Từ những hình ảnh ngày đầu cuộc đấu tranh trong chiến khu đến hỉnh ảnh khắp nơi ở hải ngoại, nối tiếp bằng hình ảnh biểu tình đòi nhân quyền, chống bá quyền phương Bắc và chống giặc nội xâm đang bán từng phần lãnh thổ cha ông để lại. Ban tổ chức sau đó mời đại diện các hội đoàn đến bàn thờ tưởng niệm trong âm thanh bài „Trăng Chiến Khu“. Bài hát do ông Hoàng Cơ Minh, Chủ tịch đảng Việt Tân sáng tác khi rời gia đình để vào khu chiến. KCQ nhạc sĩ Trần Thiện Khải phổ nhạc vào cuối thập niên 1980 và do chị Thụy Uyển đến từ thành phố Hannover trình bày trong khung cảnh rất trang trọng và linh thiêng. Dự trù nối kết qua mạng với tù nhân lươg tâm (TNLT) Nguyễn Đặng Minh Mẫn cũng diễn ra tốt đẹp trong gần nửa tiếng đồng hồ. Cô Minh Mẫn vừa rời nhà tù nhỏ vào ngày 2.8 vừa qua sau 8 năm tù đày nhiều lúc rất khắc nghiệt. „Tội“ của cô chỉ là vì yêu nước. Yêu nước nên phải chống âm mưu xâm lấn của Trung cộng. Yêu nước nên viết 6 mẫu tự „HS HS VN“, nghĩa là Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Đây là „tội“ rất lớn đối với ĐCSVN nên họ tước đoạt 8 năm thanh xuân của cô gái 27 tuổi. Cô Minh Mẫn đã chia sẻ với cử tọa về đời sống cơ cực và căng thẳng trong tù với những trò gian xảo của chế độ qua bàn tay của các quản giáo, công an. Cô khẳng định là cô làm việc có chính nghĩa nên không sợ tù tội và không hối tiếc về 8 năm xuân xanh bị cướp mất và sẽ tiếp tục nối tiếp con đường những chiến hữu tiên phong đã đi. Cô cũng chia sẻ về những khó khăn vì bị chế độ cô lập. Cuộc sống càng khó hơn khi phải còn trải qua 5 năm quản chế tại địa phương Trà Vinh. Tuy nhiên cô xem đây là thử thách để vượt qua chứ không phải để nản lòng. Khi được hỏi về những chuyến viếng thăm tại nhà ở Trà Vinh của những anh chị em hoạt động xã hội, cô Minh Mẫn bảo, cô rất bất ngờ và cảm thấy rất hạnh phúc vì được nhiều người quan tâm và yêu thương. Vài câu hỏi và chia sẻ từ cử tọa đã được cô Minh Mẫn trả lời thỏa đáng một cách cởi mở và thân tình. anh Trịnh Đỗ Tôn Vinh phát biểu. Trong phần chính của buổi sinh hoạt, diễn giả đến từ thành phố Speyer thuộc miền Nam nước Đức, anh Trịnh Đỗ Tôn Vinh, ủy viên ban chấp hành VT Âu Châu đã không làm theo thông lệ. Anh không đọc một bài diễn văn mà nói chuyện trực tiếp với cử tọa qua những chia sẻ về những vấn đề của cộng đồng và đất nước. anh Nguyễn Đình Phúc hội trưởng Hội Người Việt Tị Nạn CS tại Hamburg phát biểu. Anh Vinh mời anh Nguyễn Đình Phúc, hội trưởng Hội Người Việt Tị Nạn CS tại Hamburg lên kể lại những khó khăn trước buổi lễ tường niệm tưởng chừng đã không thể diễn ra vì sự đánh phá của một email nặc danh gửi cho hiệu trường trường Jenfelder tố cáo VT là tổ chức khủng bố. Dù anh chị em VT chỉ có thời gian không đầy 24 tiếng đồng hồ để liên lạc, thuyết phục người Đức và hy vọng rất mong manh, đã có những cố gắng hết mình. Anh Tôn Vinh, người trực tiếp cung cấp tài liệu chứng minh hoạt động trong sáng và tốt đẹp của người Việt tị nạn nói chung và VT nói riêng cho nhà chức trách Hamburg suốt 40 năm nay đã cầu nguyện với Hồn Thiêng Sông Núi. Cuối cùng thì người Đức cũng lắng nghe và để buổi tưởng niệm diễn ra như dự trù. Về văn nghệ, bài hát „Ai trở về xứ Việt“ do chị Thụy Uyển trình bày đã khiến cả hội trường rất xúc động. Những lời tâm tình của chị sau bài hát càng làm lay động con tim hơn nữa. Liên khúc Việt Khang gồm ba ca khúc „Anh là ai?“, „ Việt Nam tôi đâu?“ và „Bạn thân“ do hai ca sĩ Lưu Minh Mẫn và Mỹ Lệ của Hamburg trình bày một cách rất nhiệt tình và chuyên nghiệp. Buổi lễ chính thức chấm dứt khoảng 17 giờ 30. Ban tổ chức ngỏ lời cám ơn Hội Người Việt TNCS tại Hamburg, đại diện các hội đoàn và thân hữu đến tham dự và đã mời quý thân hữu dùng bánh ngọt, trà, cà phê và nước suối. Ban tổ chức cũng không quên cám ơn nhiều thân hữu đã làm bánh da lợn, bánh bông lan, xôi vị, bánh khoai mì, bánh bò nướng mang đến. Ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Nhiều thân hữu còn ở lại đến tối để dùng „cơm chiều“. Tối hôm qua cũng là ngày sinh hoạt cộng đồng thường lệ của Hội với phần bán thức ăn gây quỹ yểm trợ cuộc đấu tranh cho nhân quyền tại quốc nội và phần văn nghệ Karaoké. Những cái bắt tay thân tình lúc chia tay và hẹn ngày tái ngộ đã đủ nói lên sự thành công của buổi lễ. Và chắc chắn làm kẻ phá hoại rất cay cú trong âm mưu mờ ám của họ.
......

Vụ AVG: Không làm rõ trách nhiệm của Tô Lâm thì tất cả mới chỉ là một nửa sự thật

Bộ trưởng Công an Tô Lâm (trái) và cựu Bộ trưởng Bộ Truyền thông – Thông tin Trương Minh Tuấn. Ảnh trên mạng Thùy Dương - baotiengdan.com Kết luận điều tra vụ Mobifone mua AVG vừa mới công bố, cho ta cái nhìn toàn diện về tệ nạn tham nhũng đang hoành hoành trên đất nước Việt Nam. Rồi đây, khi thời gian lùi xa, AVG vẫn sẽ là vụ án lịch sử. Không chỉ ở quy mô, tầm vóc của tham nhũng, đưa và nhận hối lộ; không chỉ ở hậu quả khủng khiếp về kinh tế, chính trị, xã hội mà nó gây ra, AVG còn là vụ án được bày đặt công phu, có phân vai, có lớp lang rõ ràng. Có người tung, kẻ hứng nhịp nhàng, khẩn trương và đồng bộ. Những kẻ phạm tội hầu hết đều là những vị tai to, mặt lớn, giữ trọng trách trong guồng máy quản lý cao cấp. Hơn thế, biết là béo bở, biết là coi thường luật pháp nên mỗi bước đi đều được Son, Tuấn và đồng bọn tính toán kỹ lưỡng, xóa sạch dấu vết. Thậm chí khi có bảo bối công văn 418/BCA-TCAN ngày 9/3/2015 do Tô Lâm, Thứ trưởng, nay là Bộ trưởng Công an ký, thì tất cả chúng nó tưởng rằng xác chết AVG đã được đóng quan tài và đào sâu chôn chặt không ai có thể mò ra. Nhưng Nhân tính không bằng Trời tính. Ông Nguyễn Văn Tung (Có thể tên thật, có thể bí danh; có thể 1 người cũng có thể là nhóm người…) đã miệt mài, chịu khó thu nhập chứng cứ, tung lên mạng xã hội và gửi tới những người có trách nhiệm. Nhờ đó, Đảng, Nhà nước đã vạch trần bộ mặt thật lũ quan tham và lấy lại cho Nhân dân hàng chục ngàn tỷ trong túi bọn cướp ngày này. Công lao lớn nhất, phát hiện ra đại án AVG khó có thể nói ai khác ngoài ông Nguyễn Văn Tung. Giá mà có cơ chế nào đó để trích thưởng vài trăm tỷ, kể cả nghìn tỷ cho ông Tung cũng rất nên làm. Vì thông qua việc khen thưởng kịp thời, xứng đáng cho ông Tung, tự nó sẽ nhen lên ngọn lửa tố giác tội phạm tham nhũng gộc trên phạm vi quốc gia. Những kẻ quyền lực vô song, bất chấp luật pháp, cướp ngày của Nhân dân đã không thể ngờ rằng dù cơ chế còn lỏng lẻo, pháp luật còn nhiều sơ hở, bấp bênh, công lý thì gầy còm nhưng vẫn còn đó Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng kiên định và mưu lược, quyết tâm lôi ra ánh sáng vụ AVG. Không mưu lược sao có thể bóc dỡ từng lớp, từng lớp sai phạm đã được che chắn tinh vi của cả ê kíp được đào tạo bài bản để xóa dấu vết như thế. Không mưu lược, chắc chắn lạc đường vì toàn bộ vụ án đã mờ đặc sương khói và rất nhiều bẫy được chúng nó giăng ra. Sự nghiêm túc, kiên định của TBT, CTN Nguyễn Phú Trọng đã bẻ gãy ý chí, đã đập tan ý đồ cứu bồ (để cứu mình) của một bộ phận không nhỏ cán bộ cao cấp (Kể cả những người trong Bộ Chính trị, và UBKTTW). Từ đó vụ án mới được phanh phui. Giờ đây, theo kết luận điều tra vừa được công bố, một số đối tượng đã vào vòng tố tụng. Tài sản đã được thu hồi. Nhưng nếu chỉ có vậy thì vụ án xem chừng vẫn bỏ lọt tội phạm và bản án nếu có tuyên thì vẫn chỉ là một nửa sự thật. Điều mà chúng tôi muốn nhấn mạnh là vai trò hết sức quan trọng của Tô Lâm và Bộ Công an trong vụ án này. Sự thật, nếu không có Tô Lâm và mấy văn bản được nhóm tội phạm dùng như bảo bối thì vụ án không chắc đã xẩy ra. Thậm chí có thể nói không thể xẩy ra. Nếu có xẩy ra thì cũng không vất vả gian nan trong điều tra xét xử thế này. Tô Lâm và Bộ Công an đã làm gì? Xin thưa, đã làm sai chức năng nhiệm vụ, theo kết luận của Thanh tra Chính phủ. Mọi việc bắt đầu từ công văn 517 ngày 5/10/2014 của AVG gửi Bộ TTTT giả vờ đánh tiếng có đối tác nước ngoài (Cty 8206) Hong Kong chào giá AVG 700 Triệu USD, đặt cọc 10 triệu USD. Tiếp đó, Bộ TTTT gửi CV số 200, ngày 26/11/2014 cho Bộ Công an và Bộ Công an trả lời ngày 8/12/2014. Điểm đáng nói là Bộ Công an tuyệt nhiên không đã động gì về việc thực hư công ty 8206 Hong Kong cũng như giá cả và việc đã đặt cọc. Mà chỉ nói Bộ TTTT nên bán cho DNNN. Có vẻ như Bộ TTTT và Bộ CA đã được phím rằng Cty 8206 có liên quan tình báo Hoa nam… chẳng qua chỉ là câu chuyện làm quà mà thôi. Nếu phán đoán này là đúng thì Bộ CA và Bộ TTTT đã làm một việc vô cùng nguy hiểm, lừa đối Đảng, Nhà nước và Nhân dân. Làm cho Giặc giả, tưởng là Giặc thật, Mai này giặc thật lại tưởng là giặc giả thì làm thế nào. Chưa hết, màn kịch đến hồi tung hứng hỏi giá giữa Bộ Công an và Bộ TTTT. Ở bước trước, Bộ Công an nói AVG muốn bán cổ phần thì phải bán cho DNNN. Thì lần này Bộ CA, dù biết AVG sẽ được đạo diễn để bán cho Mobifone và Bộ CA cũng biết rõ Mobifone sẽ được cổ phần hóa sớm. Nhưng Bộ Công an đáng lẽ phải làm đúng chức năng là ngăn chặn Bộ TTTT vì có thể ảnh hưởng đến an ninh quốc gia thì lại đi làm việc không đúng chức năng là thẩm định giá. Theo đó Bộ Công an cho rằng giá mua đã thấp hơn giá định của các tổ chức định giá. (AVG năm 2015 chỉ là xác chết, thua lỗ, nợ nần cực lớn. Cho chưa chắc ai giám nhận. Nhưng qua bàn tay phù phép của chúng đã trở thành DN có giá trị tới 33.000 tỷ đồng (theo VCBS) hoặc 16.000 tỷ đồng (theo AMAX). Việc bộ TTTT cắc cớ hỏi giá Bộ Công an mà không hỏi bộ kế hoạch đầu tư, Bộ tài chính dẫn chúng ta đến suy luận dường như, trong phi vụ này, Bộ TTTT cánh hẩu với Bộ Công an hơn các Bộ ngành còn lại. Còn nữa, công văn số 418/BCA-TCAN. Đây là đỉnh cao của sự vô pháp. Hợp đồng mua bán và các tài liệu liên quan giữa AVG và Mobifone tuyệt đối không thể được xếp vào dánh mục tài liệu mật. Đây là Quy định của Bộ Công an. Vậy nhưng Thượng tướng, nay là Đại tướng Tô Lâm vẫn ký. Và chỉ chờ có vậy, ngày 21/12/2015, Trương Minh Tuấn phát hành quyết định 236 Phê duyệt dự án đầu tư, theo đó cho cho phép Mobifone mua 95 % cổ phần AVG với giá 8.900 tỷ đồng. Xin hỏi ông Tô Lâm, Ông là Giáo sư, tiến sỹ an ninh, nếu những hành vi nói trên chưa đủ cấu thành tội phạm thì từ trước đến nay và từ nay về sau ngành Công an và cá nhân ông cư xử thế nào với các hành vi tương tự? Ông đã từng và sẽ bỏ qua cho những ai vi phạm giống thế này không? Nếu kết thúc vụ này, ông vẫn vô can, Ông sẽ ăn nói với cán bộ chiến sỹ của mình như thế nào, bào chữa với Nhân dân thế nào? Một điểm mờ nữa cần lôi ra ánh sáng đó là số tiền đưa và nhận hối lộ. Vu án thất thoát hơn 7.000 tỷ mà hối lộ chỉ 3 – 4 triệu đô và tập trung vào mấy người đã bị bắt thì ba xạo quá. Không thể tin được. Xưa nay luật bất thành văn là 10%, 15%, 30%…; của đồng chia ba, của nhà chia đôi…Cơ quan điều tra cần phải cố gắng và công minh hơn nữa. Tập trung điều tra tiếp tội danh đưa và nhận hối lộ. Đừng vội bàn về chính sách hình sự đặc biệt nầy nọ. Và nếu Bộ Công an không điều tra được thì phải thay đổi cơ quan điều tra. Nên nhớ, mới đây Tướng Phạm Quý Ngọ, uy danh lẫy lừng là vậy nhưng mặt nạ cũng đã bị lật ngay tại phiên tòa xét xử Phạm Chí Dũng đó thôi. Khui ra vụ AVG, lấy lại tài sản cho Nhà nước và Nhân dân là thành công bước đầu. Tuy vậy, điều tra, truy tố, xét xử đúng người đúng tội, không oan sai, không bỏ lọt tội phạm trong vụ án này còn là đòi hỏi bức thiết hơn. Chỉ có như vậy, sự thật vụ án mới được phơi bày. Niềm tin của nhân dân đối với TBT, CTN Nguyễn Phú Trọng mới vững bền, trọn vẹn, thành quả công cuộc đốt lò mấy năm qua mới đi vào thực chất và mới chứng tỏ được rằng chống tham nhũng là không có vùng cấm. Cuối cùng là bài học rút ra. Giờ mà chong đèn rồi nghĩ lại, rồi tổng kết bài học thì có khi viết được cuốn sách dày cộp. Nhưng để làm gì, người viết thấy không cần thiết. Cái đọng lại nhất, dễ nhớ, dễ hiểu, dễ thuộc chính là vai trò của Nhân dân. Không có Nhân dân, xin thưa TBT, CTN Nguyễn Phú Trọng không thể phanh phui vụ án này. Hãy nhìn sự lúng túng, bế tắc; sự chậm trễ, chồng chéo của Thanh tra chính phủ, của cơ quan điều tra trước khi có chỉ đạo của UBKTTW thì rõ. Và vì thế, thay vì cứ ngồi nghe báo cáo về chống tự diễn biến, tự chuyển hóa hoặc lên mặt rao giảng đạo đức của một bộ phận cán bộ cao cấp thoái hóa biến chất thì xin hãy mở đường cho Nhân dân, động viên, trao cơ hội cho Nhân dân, lắng nghe và bảo bệ Nhân dân. Thúc đẩy dân chủ, công khai, minh bạch… Đó mới là then chốt của then chốt trong phòng chống tham nhũng.  
......

Pages