Anh hùng hay không anh hùng?!

 

Tôi viết những dòng dưới đây là tâm tư thật lòng mình sau nhiều năm vừa là tham dự vừa là đứng bên lề theo dõi tình hình "dân chủ"...Thật sự có quá nhiều cay đắng và cả phẫn nộ!. Lật lại vấn đề lúc này có lẽ là không nên nhưng thà nói ra 1 lần rồi thôi, bởi đâu đó vẫn còn quá nhiều loại người khốn nạn không thể tả được. Bài viết này buộc lòng phải nhắc đến tên một số anh chị, Bạch Cúc xin lỗi trước và mong lượng thứ, hy vọng mọi người hiểu Bạch Cúc có ý tốt chứ không cố ý làm tổn thương các anh chị một lần nữa!...
-------
Ngày tôi mới bước chân viết về chính trị, tôi quen biết được rất nhiều người, tôi tự hào vì được đứng chung 1 chiến tuyến và được mọi người xem như là đồng đội. Rồi từ từ tôi nghe được nhiều câu chuyện đã xảy ra trước đó + tự tìm hiểu + nhìn thái độ của thiên hạ mà buồn lòng vô cùng...Tôi nhận ra, con người ta thật quá ác tâm và tàn nhẫn. Họ chỉ biết phê phán, trách móc, nhạo báng và quay lưng đi một cách bội bạc!...
 
Ngày đó, người ta quan tâm và đặt nặng vấn đề "Nhận tội hay không nhận tội!". Đã có những video clip được tung ra cảnh anh Định Công Lê nhận tội, rồi Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Phan Thanh Hải (Anh Ba Sài Gòn)...Đó là những nhà hoạt động dân chủ gạo cội, nổi tiếng, những người lót đường đầu tiên sau anh Trần Huỳnh Duy Thức. Ngày đó quả thật quá hiếm hoi những người nhận diện được tình hình chính trị và dám lên tiếng, mạng xã hội lại chưa phát triển thế nên tình cảnh của các anh cực kỳ nguy hiểm: bị vây hãm, bị kìm kẹp 24/24 mấy năm rồi mới bị bắt. Vì thế, người ta ngưỡng mộ, tin rằng các anh chắc chắn sẽ dũng mãnh, sẽ can trường và họ xem các anh như những anh hùng. Mà đã là anh hùng, đang được tôn thờ thì chắc chắn "không được nhận tội"!
 
Rồi người ta thất vọng, hụt hẫng, sụp đổ khi thấy "thần tượng" của mình "nhận tội" trước tòa Cộng Sản. Và tiếp sau đó là những làn sóng ngầm chê trách, mạt sát, phỉ báng và có cả quay lưng, khinh khi, coi thường ra mặt...Các anh ra tù không kèn không trống, không ai đưa ai đón, không tiền không bạc vì ngày đó chưa có phong trào đóng góp và ủng hộ như bây giờ. Có anh ra tù mà còn bị đồng đội cũ quay lưng, bị những người từng tung hô mình trước đây khinh miệt ra mặt, bị cả đám đông dè bỉu là đồ "hèn nhát nhận tội" hoặc bị chê trách là qua Mỹ rồi thì chả làm được gì nữa, chả viết được bài báo nào ra hồn giúp ích cho phong trào như trường hợp anh Van Hai Nguyen (Điếu Cày)...
 
Quả đúng là nhân gian: Bạc quá bạc!"


 

Cộng Sản nó còn tồn tại được đến ngày nay là vì nó nắm rõ "thuộc tính" của cái giống dân Việt: đã hèn nhát mà lại còn tàn nhẫn và bội bạc lắm! Cái giống dân này thích tôn sùng thần tượng, thích tung hô nhưng cũng vô cùng nhanh chóng quay lưng và sẵn sàng đạp đổ. Vì nó hiểu tâm tính dân Việt nên mới có chuyện nó làm mọi cách, mọi thủ đoạn để buộc, để ép, để gài người ta "nhận tội":
 
"Mày chỉ cần nhận tội thôi, thế là coi như xong. Bao nhiêu công sức mày đấu tranh, mày hy sinh vì đồng bào, vì lý tưởng xem như đổ sông đổ biển. Chúng tao chẳng cần giết mày, bọn tôn sùng mày đã giết chết mày trước rồi, để rồi xem cái bọn đang "tăm tia" muốn nổi dậy đòi dân chủ sẽ lấy tụi mày làm bài học. Đấu tranh làm cái chó gì, hy sinh cái con mẹ gì, mất mát nhiều như thế để được gì? Thiên hạ nó nâng lên rồi nó lại hạ xuống. Đã lỡ đóng vai anh hùng thì cứ phải gồng mình lên làm anh hùng cho đến phút cuối. Để rồi được gì ngoài cái danh hão? Và chỉ cần "sa chân, nhụt chí" là tụi nó nhiếc móc ôi thôi, nhục ơi là nhục!!!"
 
Vậy đấy, vì cái tâm lý của tộc người này chỉ thích người khác làm những việc họ không thể làm, và đặc biệt là "không dám làm" nhưng cứ muốn bắt người ta phải dấn thân làm anh hùng mãi mãi. Thế nên mới có chuyện các anh chị đấu tranh bị sức ép vô cùng lớn khi bị bắt. Khi đấu tranh, họ đã mất mát đủ thứ từ kinh tế, hạnh phúc gia đình, rồi khi bị tước đoạt tự do lâm vào cảnh tù tội, chịu bao nhiêu cảnh khốn khổ khốn nạn như địa ngục ấy vậy mà họ lại băn khoăn, sợ mang tai mang tiếng, sợ miệng lưỡi thiên hạ chê trách nhạo báng mình là "đầu hàng". Thế nên phải cố gồng mình, không dám chọn lựa con đường "tốt nhất" để sớm thoát khỏi địa ngục. Con đường đó là con đường "nhận tội" để án giảm xuống, thay vì 6-7 năm thì còn 3-4-5 năm để còn được sớm về với gia đình, về để xây dựng lại mọi thứ từ đống hoang tàn đã bị Cộng Sản cướp đoạt khi họ chọn lựa con đường đấu tranh dân chủ!...
 
Tôi nhớ mãi trong một cuộc gặp các anh chị em dân chủ tại nhà Lê Quốc Quyết, một người tên Dũng Mai (Hà Nội) đã khinh khỉnh mặt hỏi móc mé kiểu hạ nhục anh Ba Sài Gòn rằng: "Anh nghĩ sao khi người ta nói anh hèn nhát nhận tội?". Mọi người đều sững sờ thảng thốt vì không thể tin rằng trong một cuộc gặp thân tình vui vẻ mà ông ta lại đưa ra một câu hỏi xóc óc như vậy? Tôi không ngờ anh Ba đã nhẹ nhàng mỉm cười và từ tốn trả lời: "Đó là một sự chọn lựa, cũng như sự chọn lựa trước đây của tôi: Tôi là chủ một doanh nghiệp đã 20 năm nhưng tôi chọn lựa con đường đấu tranh dân chủ, tôi chấp nhận đánh đổi cuộc sống sung túc, bị mất tất cả và chấp nhận cảnh tù tội. Và khi vào tù, tôi chọn lựa nhận tội để được sớm trở về. Tôi không quan tâm ai tung hô hay khinh miệt tôi..."
 
Tôi viết bài viết này và nhắc lại chuyện cũ vì ngay mới đây tôi được biết còn sót 1 loại người khốn nạn, vô lương tâm vô cùng tận. Đó là loại người thích "dính máu dây phần", thích người ta phải "đổ máu" để bu vào và thơm lây cái gọi là chí khí anh hùng. Loại đó chuyên đi "săn" các anh chị nổi tiếng trong đấu tranh dân chủ, tiếp cận làm thân với họ bằng đủ mọi cách rồi chỉ ước họ bị tù tội để "cái danh" của họ được tôn vinh và làm cho kẻ đó tự hào là ta đây chơi với toàn người nổi tiếng đó nha. Loại đó tìm mọi cách rỉ rả, khuyên lơn thông qua người này người kia nhắn tới các anh chị đang chịu cảnh tù tội là "Đừng chấp nhận đi Mỹ, đi nước này nước kia theo quy chế tị nạn. Vì chấp nhận đi là chấp nhận từ bỏ con đường đấu tranh, rồi qua bên kia không làm gì được hết, xem như mất tiếng mất tăm, bài học những người đi trước còn đầy ra đó... Ai cũng một lần chết, thôi thì thà chết trong lao tù Cộng Sản để còn được quang vinh!"
Dm bọn chó!. Tôi muốn chửi ba đời cái bọn khốn nạn thích người khác đổ máu để liếm láp hoặc đó chính là bọn an ninh hàng gài, cái bọn chuyên đi rêu rao, đâm bị thóc chọc bị gạo, quậy cho đục nước và phá rối từ bên trong...
 
Lời kết:

gia đình chị Cấn Thị Thêu,
 

Phong trào dân chủ hiện nay xem như là gần "kết thúc", tất cả những người nhiệt huyết đều đã vào tù. Thương nhất là gia đình chị Cấn Thị Thêu, gia đình có vài người thì có đến 3 người vào tù gồm: chị Thêu, em Trịnh Bá Phương và Trịnh Bá Tư. Rồi chị Nguyễn Thúy Hạnh chỉ vì tấm lòng "Bồ Tát" lo cho quỹ 50k cho tù nhân lương tâm mà bị cảnh tù tội đày đọa khi đang mang trong mình căn bệnh trầm cảm cực kỳ nguy hiểm, rồi mới đây là Trang Doan Pham, anh Nguyen Lan Thang ...Bây giờ có nhận tội hay không nhận tội, anh hùng hay không anh hùng thì đều vô nghĩa bởi mức án mấy năm gần đây đều quá cao, cho dù "rửa tay gác kiếm" không đấu tranh gì nữa thì cũng vào tù tuốt luốt. Điều này chứng tỏ Cộng Sản đang cương quyết triệt hạ, "trả thù" cho bằng hết và án đang "treo lơ lửng" trên đầu tất cả các anh chị em đã từng một thời nhiệt huyết tranh đấu!...
 
Do vậy, tôi ước mong chúng ta, nhất là những hội nhóm, những người có khả năng vận động các tổ chức Nhân Quyền trong và ngoài nước hãy đoàn kết lại, hãy cùng nhau làm mọi cách tốt nhất để "giải thoát" các anh chị đang trong lao tù, thoát được người nào thì mừng cho người đó, cóc cần biết hay đòi hỏi họ phải làm gì thêm nữa. Họ đã cống hiến và đánh đổi quá nhiều rồi. Nếu ai muốn được tôn vinh thì hãy tự đi mà đấu tranh, đừng đặt gánh nặng và nghĩa vụ phải giải cứu cái dân tộc vừa hèn hạ vừa ác độc này lên vai của họ nữa!...
 
Chúng ta hãy bớt đi tật xấu thích xúi giục, tung hô, khích tướng người khác đâm đầu vào chốn gian nan. Hoặc trách móc, phê phán và đòi hỏi người khác phải mạnh mẽ, can trường, dũng cảm...trong khi chính chúng ta lại là những kẻ hèn nhát nhất!
 
Anh hùng hay không anh hùng? Xin đừng đặt cây "Thập tự giá" lên vai và bắt những người yêu nước, dám hy sinh cho tự do dân chủ phải vác cho hết quãng đường tù tội!.
 
Xin cái tộc người này này đừng quá bội bạc, tàn nhẫn và bất khoan dung nữa với những người đã phải hy sinh quá nhiều vì ước muốn thay đổi đất nước, chế độ này...
 
Mong lắm thay!.